Thay mặt bạn ấy mình úp luôn chap 12
Phần 12
Chị ấy đi vào ký túc
Tôi vẫn đứng chỗ cũ, đầu óc tôi trống rỗng tôi tự bảo mình, đây chỉ là một giấc mơ thôi và chỉ cần chừng này là đủ để sau này tôi nhớ lại, tôi hồi tưởng và đủ để tôi thấy hạnh phúc.
Trưa hôm sau tôi giúp cô ấy mang hành lý ra bưu điện để gửi về Đài Bắc. Lúc đó hầu như chúng tôi không hề trò chuyện trừ cái lúc cô ấy đưa chai nước cho tôi bảo: “Vất vả quá, chai nước này anh uống đi” dọn xong đồ…. Cô ấy: “Chìa khóa phòng ký túc em đã gửi lại bà quản lý rồi, em có thể sang phòng anh tắm nhờ không?”
Tôi gật đầu, xách túi giúp cô ấy, hai người nắm tay nhau đi về phòng tôi và tôi vẫn còn trong trạng thái đầu óc trống rỗng… lần này tôi cứ nắm tay cô ấy, không cần né tránh camera quan sát và cũng không đếm xỉa xem trong phòng quản lý có ai không nữa và cứ đi như thế, đi thẳng vào…. chỗ phòng cảnh vệ bị giữ lại
Quản lý: “Ô ô này này, nữ sinh không được đi vào phòng nam sinh, nghe chửa?” cô ấy vội vã buông ngay tay tôi ra tôi định thần: “Xin bác thông cảm, chị ấy là chị gái cháu, chị ấy lên giúp cháu dọn đồ về nhà ăn Tết” – cô ấy quay ra cười với quản lý.
Quản lý: “Thôi được, được rồi, dọn đồ nhanh lên rồi mang chìa khoá lại đây nộp nhé, thôi lên đi!” và đây là lần đầu tiên tôi cùng cô ấy đi thang máy… trong thang máy, có một tấm gương rất to chúng tôi nhìn bóng nhau trong gương, và cùng cười lên “Một đôi tình nhân rất đẹp, phải không!”
Tôi đùa “Rất đẹp…nếu như là quen anh sớm hơn từ hai năm trước…” nét cười biến mất trên mặt cô tôi trầm mặc…cô ấy trầm mặc… vào phòng, cô ấy mang quần áo đi tắm căn phòng trống rỗng. Lần này không có máy tính để mở nhạc… tôi ngồi bên cửa sổ, gió thổi qua, đầu óc miên man trống rỗng.
Không rõ đã bao nhiêu thời gian trôi qua… tôi nghĩ, có lẽ cô ấy đã tắm hơi lâu tôi trở ra gõ cửa buồng tắm, bỗng phát hiện buồng tắm không khoá tôi nhè nhẹ đẩy ra… cô ấy ngồi trên bồn cầu đậy nắp… khóc… trên mặt sàn toàn những giấy toilet vứt bừa tôi đứng ở cửa buồng tắm, nhìn cô ấy cô ấy cúi đầu khóc: “Giá như em gặp anh sớm, ngay từ hai năm trước… hay giá như em đừng quen anh…” cô nói đi nói lại những lời nói ấy…
Tôi đứng sững sờ ở cửa buồng tắm, tôi rất muốn đến an ủi em nhưng tôi không thể nào nhấc chân lên vì tôi biết, nếu tôi bước tới một bước, có lẽ tôi sẽ rơi vĩnh viễn…
-----------
Nhưng tôi vẫn bước tới… tôi ôm lấy em, hôn lên trán em, gạt nước mắt cho em “Nào, ngoan, tắm đi nào!” tôi mỉm cười dịu dàng rồi tôi khoá cửa buồng tắm đi ra… tôi đứng ở ngoài, chờ rất lâu tiếng nước, nghe nước chảy tôi mới quay lại cửa sổ, ngồi đần ra… cô ấy tắm xong bước ra…
“Đến đây ngồi nhé!” tôi vẫy em tôi cầm máy sấy thổi cho tóc em: “Có lẽ đây là lần cuối cùng…” trong tiếng rì rào của máy sấy tóc, có tiếng nức nở sấy tóc xong… Tôi ôm cô ấy đứng rất lâu nhấc hành lý, trả chìa khoá ký túc cho phòng bảo vệ.
Lên xe máy ra ga cô ấy ôm tôi chặt… tôi cũng chạy xe chậm, chậm chậm nhưng rồi cũng phải tới ga chúng tôi lưu luyến chia tay nhau nhưng tàu hoả sắp tới rồi… cô ấy quay đi buông tay tôi
“Tạm biệt!”