Còn hôm nay lại khác, chàng đã biết cả hai không phải là một. Diệp Khanh không phải là thiếu nữ định tự tử, và Mộ Hòa đã nhìn Khanh với đôi mắt khác, đôi mắt đã tha thứ những khuyết điểm nhỏ trên người nàng.
- Anh Hòa, anh có thấy ở đây vui không?
- Vui! Còn cô, cô có đến Đài Loan bao giờ chưa?
- Em chưa đi, nhưng rất thích!
Mộ Hòa cười:
- Cô nói chuyện giống dân Đài Loan quá, tôi muốn nói cô có giọng nói của dân Đài Loan.
- Thế à?
Diệp Khanh mở to mắt:
- Em ở phía nam tỉnh Phước Kiến, cả nhà đều dùng tiếng nói địa phương.
Đưa tay lên che miệng, Diệp Khanh mắc cở:
- Anh Hòa đừng chê nhé, em nói tiếng Quan Thoại dở lắm, không hay như mấy cô ở Đài Loan. Trương Anh trong đoàn ca vũ nhạc, mỗi khi nghe em nói là lại che miệng cười. Cô ấy đã dạy cho em nói cho đúng giọng Bắc Kinh, nào là “Một tí nữa”, “Cô bé”, “Không khá”. Em uốn cong cả lưỡi mà nói vẫn không được.
- Nhưng rồi cô sẽ nói được.
Mộ Hòa nhớ đến chữ “một tí” mà ngẩn ngơ.
Diệp Khanh thật nhạy cảm, nàng cười chữa thẹn:
- Anh cười gì đấy? Có lẽ em bắt chước vô duyên lắm hả anh?
- Tôi không cười cô đâu, tôi đang cười tôi đây mà.
Thì ra chỉ vì tiếng “một tí” mà chàng đã ép nàng phải hát cho được bản Hải Âu. Hôm qua đúng là ta điên.
Diệp Khanh không chú ý đến thái độ thẫn thờ của Mộ Hòa, nàng tiếp tục nói:
- Chị Trương Anh hứa sẽ giới thiệu em đến Đài Loan hát, anh thấy liệu em có nên hy vọng không?
- Sao lại không?
- Nếu em đến Đài Loan hát, anh có đi nghe không?
- Đi chớ.
Diệp Khanh sung sướng ra mặt, làm như chuyện sang Đài Loan hát là chuyện đã có thật. Đột nhiên Mộ Hòa xúc động, chàng biết Diệp Khanh dù có sang Đài Loan đi nữa cũng không thể nổi tiếng được. Vả lại, cũng chưa hẳn có phòng trà nào mời Diệp Khanh vì nàng không phải là một nghệ sĩ tên tuổi. Con người, nghĩ cũng lạ, lúc nào cũng thích sống với mộng mơ hơn là thực tế. Nghĩ đến gánh nặng gia đình đè trên vai người thiếu nữ, Mộ Hòa thấy tội nghiệp. Đây đúng là một mẫu người bi thảm đáng thương. Nhưng tội nhất là Khanh chẳng nhìn thấy khả năng mình, cứ mãi say với ảo tưởng.
- Anh Hòa, bao giờ anh trở về Đài Loan?
- Có lẽ một tuần nữa.
- Nhanh thế?
Diệp Khanh thở ra như nuối tiếc:
- Lúc nào rảnh anh đến em chơi. Em chỉ bận hát buổi tối thôi, có thể đi phố với anh suốt ngày được.
- Cô biết hết thành phố này hả?
Diệp Khanh lắc đầu, Mộ Hòa đột nhiên thấy thích:
- Thế thì chúng ta đi dạo phố vậy. Tại sao phải chôn chân ở đây phí thời giờ. Cô biết Vườn Chim chưa?
- Vâng, nổi danh lắm, nhưng không biết ở đó có vui không.
- Đến là biết chớ gì.
Thế là cả hai cùng đến Vườn Chim.
Mộ Hòa không hiểu nổi chính mình tại sao lại dây dưa với Diệp Khanh.
Nhưng rồi trong một tuần còn lưu lại, gần như ngày nào chàng cũng gặp nàng. Bao nhiêu thắng cảnh ở đây từ Vườn Chim, Sở Thú, vùng biệt thự Hổ Báo đều có dấu chân hai người. Họ đi xinê, uống nước với nhau suốt ngày. Một người nổi tiếng là không hề có bạn gái như Mộ Hòa lại đi phố với một ca sĩ loại hạng nhì như Diệp Khanh quả là điều khó tin. Vì vậy nhóm bạn bè của chàng, tụi Kiên Chương đã đem chuyện ấy ra làm đề tài để đùa.
Sự thật, giữa Diệp Khanh và Mộ Hòa không có một cái gì cả. Làm sao Diệp Khanh chen chân vào tim Hòa, Hòa chỉ mến bản tính hiền hòa của nàng, thông cảm gia thế và hiểu rõ ước vọng của nàng, thế thôi. Tuy gần nhau nhưng họ ít đi sâu vào nhau. Diệp Khanh là loại đàn bà ít dùng đến tư tưởng, họ gần nhau như hai người bạn đồng hành. Bao giờ cũng như bao giờ, Diệp Khanh tán tụng Hòa với một câu duy nhất.
- Anh thật là tốt!
Thế thôi, Mộ Hòa không hiểu rõ ý Diệp Khanh, phải chăng vì phong cách quân tử của chàng? Hay những người đàn ông trước đến với nàng chỉ toàn là một lũ lợi dụng? Dù thế nào đi nữa, trong câu nói đơn giản kia chàng cũng nhìn thấy được nỗi cay đắng đã qua của Khanh, chàng không đủ can đảm để hạch hỏi, cũng như thấy hỏi ra cũng chẳng ích lợi gì. Có điều Hòa biết, Diệp Khanh tuy vô học, tuy tầm thường nhưng vẫn đủ tính tự ái và kiêu hãnh. Vì vậy có lần, khi chàng định hỏi rõ hơn về gia cảnh của Khanh thì Diệp Khanh nói lảng sang chuyện khác. Nhìn gương mặt đột nhiên tối sầm của nàng, Mộ Hòa cũng đoán hiểu sự thật còn bi đát hơn lời Khanh đã kể. Và nhất là sau nhiều lần đi nghe hát, chàng biết rõ nàng chỉ có hai bộ áo trình diễn duy nhất đó thôi nên chàng càng thông cảm Khanh hơn.
Sự thông cảm pha lẫn thương hại đó không phải là tình yêu. Mộ Hòa chắc chắn như thế. Đối với Diệp Khanh, chàng vẫn cố giữ một khoảng cách, ngay cả những câu nói vồn vã, thân mật chàng cũng không dám xử dụng. Chàng quí trọng Diệp Khanh như quí trọng tình cảm của chính mình, do đó chàng không muốn lừa dối Diệp Khanh. Tuy ông Giám Đốc họ Văn đã hứa là sẽ tái ký hợp đồng với nàng thêm một tháng, nhưng Hòa cũng không tin tưởng lắm, nói chi đến chuyện sang Đài Loan. Mộ Hòa không quen lớn, không thế lực, làm sao giúp đỡ Diệp Khanh có hiệu lực được.
Trước hôm rời Tân Gia Ba, Mộ Hòa mời Diệp Khanh đi dùng cơm tối tại một nhà hàng ca nhạc, rồi đi nhảy. Diệp Khanh xin phép ông Văn nghỉ được một hôm. Nhưng nàng lại đề nghị một chương trình khác với Mộ Hòa:
- Đêm cuối cùng chúng ta được gần bên nhau thì dại gì chui đầu vào những chỗ đông người thế, tìm một nơi nào vắng vẻ nói chuyện với nhau có phải hay hơn không?
Nhìn ánh mắt thiết tha của Diệp Khanh, Mộ Hòa cảm động. Đây có phải là lời nói của Diệp Khanh không, một người con gái lăn lộn giữa chốn ăn chơi, biết thèm khát những giây phút yên tĩnh.
Tình cảm Mộ Hòa rất phức tạp, chàng vừa thấy gần gũi nhưng cũng thấy thật xa lạ. Thế là hai người đến một quán cà phê thật vắng. Có một khoảng thời gian dài họ ngồi bên nhau không nói một lời nào cả.
Khói cà phê bốc lên nhạt nhòa. Trong một chốc Mộ Hòa cảm thấy luyến tiếc. Còn Diệp Khanh? Nàng cũng không nhí nhảnh như mọi hôm mà u hoài như một triết gia. Sự u hoài đó giữa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Mộ Hòa thấy nàng giống người con gái trên chuyến đò Hương Cảng - Cửu Long, giống cánh chim Hải Âu lạ lùng. Dĩ nhiên, đó chỉ là ảo giác bởi ánh đèn mờ. Hoàn cảnh chung quanh thường đưa con người vào lầm lẫn dễ dàng, đó là chưa kể cả hai lại có vóc dáng giống hệt nhau. Mộ Hòa lắc đầu, bóng dáng chim Hải Âu trên thuyền đã biến mất, chàng thấy cần nói với Khanh vì sau đêm nay chàng sẽ không còn dịp để nói với nàng nữa. Cuộc gặp gỡ còn ngẫu nhiên hơn mây trời, tình cảm rồi sẽ còn hay mất, điều đó còn khó nhặt hơn bóng mây dưới nước. Dù sao Mộ Hòa cũng không thể câm lặng được, tình cảm trong tim cần phải giải tỏa.
- Diệp Khanh, từ nay có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
- Em sẽ tìm cơ hội sang Đài Loan!
Lòng tin tưởng của Diệp Khanh khiến Hòa thấy thương hại. Nàng sẽ sang được đấy chăng? Không thể tin được, nhưng Mộ Hòa cũng đưa danh thiếp cho Khanh.
- Nếu Khanh có sang đấy, nhớ viết thư cho tôi để tôi ra phi trường đón nhé! Địa chỉ này dễ tìm lắm, có cả số điện thoại của tòa soạn.
- Em biết mà, em biết anh là người có tên tuổi.
Mộ Hòa sa sầm nét mặt:
- Tôi vừa định cho cô biết là tôi không có tên tuổi như cô tưởng đâu. Vả lại Diệp Khanh, Khanh đừng có đặt trọn niềm tin vào tôi quá như vậy, vì làm báo thì cũng là làm thuê chớ có phải là ông thần vạn năng đâu. Tôi chỉ là một ký giả ăn lương nên phải làm việc cho nhà báo, chớ chẳng ra gì như cô tưởng đâu.
Diệp Khanh chăm chú nhìn Hòa, trong khi Hòa tiếp:
- Vì vậy tôi rất tiếc. Phải chi cái thế tôi mạnh hơn tôi sẽ giúp đỡ cho cô nhiều hơn. Thật ra thì...
Mộ Hòa ngập ngừng một tí mới nói:
- Cô Khanh, tôi có mấy lời thành thật, mong cô đừng ngạc nhiên. Tôi nghĩ là nghề hát xướng có vẻ không thích hợp với cô cho lắm, vì nó không thể dài lâu được. Tôi nghĩ là, nếu có thời giờ, cô cũng nên đi học thêm. Tôi nói thế cô không giận chứ?
Diệp Khanh yên lặng, tròng mắt đẫm lệ. Mộ Hòa nở nụ cười gượng, tiếp:
- Thôi được rồi, để chuyện đó sang một bên, bây giờ cô có thể cho tôi biết địa chỉ của cô ở Phi Luật Tân không?
Diệp Khanh ngơ ngác:
- Địa chỉ ở Phi Luật Tân nào?
- Tôi muốn biết để viết thư cho cô.
Diệp Khanh xoe tròn mắt cảm động:
- Thật sao? Anh sẽ viết thơ cho em à?
- Vâng.
- Thế mà em cứ tưởng.
- Cô tưởng sao?
Diệp Khanh với nụ cười e thẹn:
- Em cứ tưởng về Đài Bắc xong là anh sẽ quên em ngay. Thôi được, để em đọc cho anh biết nhé!
Mộ Hòa ghi lấy địa chỉ của Diệp Khanh xong cười nói:
- Còn cô, cô sẽ viết thơ cho tôi chứ?
Diệp Khanh ngập ngừng:
- Chữ viết của em xấu quá, sợ anh cười.
Mộ Hòa cười:
- Mấy chữ “tôi khỏe mạnh” chắc cô viết được mà?
Diệp Khanh cười xòa, mặt ửng hồng. Hòa thấy nàng cũng khá hấp dẫn, có điều nàng trang điểm nhiều quá thành ra bao nhiêu vẻ đẹp thanh thoát đã bị che lấp hết. Hòa định nói thật điều ấy ra nhưng lại sợ bị hiểu lầm.