[truyện kinh dị nhẹ] Tội ác kinh người ...part 3
tôi bắt đầu thấy hứng thú với cuốn sổ , rồi những ngày bình yên lại đến , dường
như đây mới là 1 cuộc sống bình thường thật sự , còn về việc cuốn sổ , nó cứ ko ngừng thôi thúc tôi như 1 ma lực kì lạ nào đó khiến tôi tò mò ... tôi định bụng sẽ kể cho mẹ nghe về chuyện cuốn sổ
... nhưng tôi lại e ngại rằng ... lỡ mẹ ko tin mình thì có nói cũng vô ích ... mà nếu
có tin mình thì việc ông già mình chết chẳng phải là do mình gây ra sao .. và còn những
người kia nữa ... thế nên tôi lại âm thầm mà giữ bí mật vô cùng quan trọng riêng cho mình
hôm sau buổi tối mẹ tôi đi làm về , mang thức ăn về cho tôi ... 2 mẹ con ăn cùng , đây mới là cảm giác ấm áp mà từ trước giờ tôi muốn có , chợt mẹ thở dài " ngày mai mẹ phải
kiếm việc mới rồi ... con thông cảm mẹ nhé , có lẽ từ mai phải dùng mỳ gói rồi con ạ "
" ko sao đâu mẹ ... " tôi nhìn mẹ cười như hiểu được tâm trạng mẹ . "mẹ à .. ngày mai con theo mẹ có đc ko ... nếu có việc gì nhẹ nhàng thì con cũng cùng làm với mẹ lun "
" còn chuyện học của con thì sao " ...
" đã là tháng 5 rồi mẹ à , con sắp đc nghĩ hè ... con giúp mẹ 1 tý thôi ấy mà "
mẹ tôi gật đầu ... có lẽ mẹ nghĩ tôi cũng lớn rồi ... 16 tuổi rồi còn đâu ... phụ giúp mẹ
còn vui hơn là phải ở nhà nghĩ vớ vẩn , cả buổi sáng hôm sau , 2 mẹ con tìm việc bù đầu
tối cổ đến trưa ... nhưng vẫn ko có ai nhận , 2 người mua 2 ổ bánh mì thịt , cùng ăn ở
góc lề đường ... tuy cực nhưng tôi lại vui biết bao , cuối cùng thì mẹ cũng xin được 1
việc ô sin tại nhà của 1 lão già ... trông như ngoài 50 , lão ta ở với bà vợ .. trông
cũng đã già , nhà ko có con ... nhưng lại ở căn nhà cũng to , dọn dẹp ko xuể nên cũng
tìm thuê người đến giúp , sau 1 hồi bàn luận về công việc ô sin ... điều kiện lão ra đưa ra
thật khắc khe và rất nhiều việc ... nhưng lương thì thấp chủm , 1 ngày làm tới 10 giờ ...
tôi giật tay làm hiệu mẹ .. như ko đồng tình ... mẹ nhìn tôi rồi cười xoa ... và rồi nhận
công việc ấy , tôi ko hiểu .. việc nặng mà lương thấp sao mẹ có thể nhận ....có lẽ cũng vì
tôi thôi , ấy thế mỗi buổi sáng mẹ tôi làm đến trưa ... khi tôi đi học về xong thì chạy
sang chỗ mẹ giúp đến tối rồi lại về , 2 mẹ con mệt xuể xoãi ... nhưng tôi thì ko sao , tôi
có thể chịu đựng đc ... vì có mẹ bên cạnh , và công việc như thế vẫn tiếp tục hằng ngày
... rồi 1 hôm , tôi chạy sang để giúp mẹ như thường lệ , thì thấy tiếng la to chữi bới của
1 bà , ra là vợ của ông lão đó ....
" thì ra mày là con điếm , giả vờ xin việc làm vài ngày ở đây thì gần gũi chồng tao rồi , nựng chồng tao à... "
mẹ tôi cố gắng giải thích ... nhưng bà kia vẫn ko chừa bớt câu văng tục từ mồm bà ta ...
rồi đòi lục túi mẹ tôi ... phát hiện có chiếc nhẫn vàng trong túi mẹ tôi ... và rồi ông lão
kia chợt trợn mắt lên .. đứng hầm quát hùa theo bà vợ lão " á à ... mày chôm đồ nhà tao
hả... " rồi bà vợ nói leo ... " chứ ko phải ông tặng cho con điếm này à " ...
" bà hiểu nhầm rồi ... tôi già rồi đời nào đi hú hý với con điếm thúi này "
mẹ tôi cố gắng giải thích từng chi tiết ... nhưng vẫn ko thể kiềm hãm sự ức hiếp quá
đáng của 2 vợ chồng già kia , rồi đột nhiên 1 ma lực kì lạ nào trong người tôi nẫy lên sự
tức giận ... đứng ra quát lại " 2 người quá đáng nha ... mẹ tôi ko đời nào thèm cái thứ
của nợ dơ bẫn ấy " , lão già kia đứng ra tát cho tôi 1 cái điếng cả hồn ... mẹ tôi xin lỗi
liên tục và rồi dắt tôi về nhà ngay , " mẹ đâu có lỗi ... sao lại xin lỗi họ vậy "
" thôi con , chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi , con cũng đừng ăn nói vậy với người lớn hơn mình , bít không con "
tôi như giận lẫy mẹ ... rồi nói 1 câu vô tình " tại mẹ hiền quá đấy ... mới bị người ta khinh ... con đi ngủ đây "
lên phòng , ngồi nghĩ đi nghĩ lại , sự tức giận của tôi 1 lúc lớn lên , như thể có ai đỗ dầu
thêm lữa vậy ... và tôi đã rút cuốn sổ ma quái đó ra , cầm ngay bút mà ghi vào ... nhưng
lai chợt nghĩ ... " chết .. mình đâu biết tên của 2 vợ chồng già kia , khốn kiếp ... "
rồi tôi chợt ra khỏi nhà ... chạy tọc mạch thẳng đến nhà 2 vợ chồng kia , thấy 2 người
họ âu yếm cười đùa vui vẻ , cơn tức giận càng lớn hơn ... chợt nghĩ " tự nhiên chạy đến đây ... hỏi tên người ta ... chậc ko đc "
tôi sang nhà gần bên cạnh hỏi thăm tên của 2 vợ chồng nhà ấy .... hỏi 1 lúc sau mới dò
ra được ... tôi móc quyển sổ thủ sẵn trong túi ra ... ghi ngay vào trong ấy , miệng lầm
bầm ... " già rồi mà còn ức hiếp người ta ... chết đi " , tôi ngồi chờ kết quả .... 1 lúc sau
vẫn chưa có gì ... cảm thấy lâu quá .. sợ mẹ phát hiện tôi ko có nhà rồi lo chạy đi tìm nữa
... nên tôi quay lưng đi về ... đi 1 đoạn sau , nghe 1 tiếng nỗ bùm trong căn nhà to của
2 vợ chồng ấy .... chó sũa um sùm cả lên ... ai nấy cũng chạy sang xem , thì ra ... là nổ
bình gas ... làm cháy rụi ... đám cháy ngày một lớn hơn ... những người ở cạnh nhà ấy
hốt hoảng mang đồ đạc chạy ra ngoài thoát thân .... 1 người cất tiếng lên " trời ơi ..hình như nhà ấy có 2 vợ chồng mà sao nãy giờ ko thấy ra vậy .. gọi cứu hỏa đi "
khoảng 1 lúc sau đội cứu hỏa đến chữa cháy ... thì được tin là 2 vợ chồng trong ấy mắc
kẹt và đã chết cháy thành tro .... lúc ấy tôi mang bộ mặt 1 cách lạnh lùng ... vì do tôi
gây ra mà ... nên chẳng còn sợ sệt gì nữa .. mà đi bộ 1 cách vui tươi về nhà và ngủ
sáng hôm sau .. mẹ tôi được biết tin 2 vợ chồng mà thuê mình đã bị chết cháy ... ko khỏi
bàng hoàng , nhưng bộ mặt mẹ vẫn còn lo lắng về mọi thứ .................
Còn Tiếp .............
như đây mới là 1 cuộc sống bình thường thật sự , còn về việc cuốn sổ , nó cứ ko ngừng thôi thúc tôi như 1 ma lực kì lạ nào đó khiến tôi tò mò ... tôi định bụng sẽ kể cho mẹ nghe về chuyện cuốn sổ
... nhưng tôi lại e ngại rằng ... lỡ mẹ ko tin mình thì có nói cũng vô ích ... mà nếu
có tin mình thì việc ông già mình chết chẳng phải là do mình gây ra sao .. và còn những
người kia nữa ... thế nên tôi lại âm thầm mà giữ bí mật vô cùng quan trọng riêng cho mình
hôm sau buổi tối mẹ tôi đi làm về , mang thức ăn về cho tôi ... 2 mẹ con ăn cùng , đây mới là cảm giác ấm áp mà từ trước giờ tôi muốn có , chợt mẹ thở dài " ngày mai mẹ phải
kiếm việc mới rồi ... con thông cảm mẹ nhé , có lẽ từ mai phải dùng mỳ gói rồi con ạ "
" ko sao đâu mẹ ... " tôi nhìn mẹ cười như hiểu được tâm trạng mẹ . "mẹ à .. ngày mai con theo mẹ có đc ko ... nếu có việc gì nhẹ nhàng thì con cũng cùng làm với mẹ lun "
" còn chuyện học của con thì sao " ...
" đã là tháng 5 rồi mẹ à , con sắp đc nghĩ hè ... con giúp mẹ 1 tý thôi ấy mà "
mẹ tôi gật đầu ... có lẽ mẹ nghĩ tôi cũng lớn rồi ... 16 tuổi rồi còn đâu ... phụ giúp mẹ
còn vui hơn là phải ở nhà nghĩ vớ vẩn , cả buổi sáng hôm sau , 2 mẹ con tìm việc bù đầu
tối cổ đến trưa ... nhưng vẫn ko có ai nhận , 2 người mua 2 ổ bánh mì thịt , cùng ăn ở
góc lề đường ... tuy cực nhưng tôi lại vui biết bao , cuối cùng thì mẹ cũng xin được 1
việc ô sin tại nhà của 1 lão già ... trông như ngoài 50 , lão ta ở với bà vợ .. trông
cũng đã già , nhà ko có con ... nhưng lại ở căn nhà cũng to , dọn dẹp ko xuể nên cũng
tìm thuê người đến giúp , sau 1 hồi bàn luận về công việc ô sin ... điều kiện lão ra đưa ra
thật khắc khe và rất nhiều việc ... nhưng lương thì thấp chủm , 1 ngày làm tới 10 giờ ...
tôi giật tay làm hiệu mẹ .. như ko đồng tình ... mẹ nhìn tôi rồi cười xoa ... và rồi nhận
công việc ấy , tôi ko hiểu .. việc nặng mà lương thấp sao mẹ có thể nhận ....có lẽ cũng vì
tôi thôi , ấy thế mỗi buổi sáng mẹ tôi làm đến trưa ... khi tôi đi học về xong thì chạy
sang chỗ mẹ giúp đến tối rồi lại về , 2 mẹ con mệt xuể xoãi ... nhưng tôi thì ko sao , tôi
có thể chịu đựng đc ... vì có mẹ bên cạnh , và công việc như thế vẫn tiếp tục hằng ngày
... rồi 1 hôm , tôi chạy sang để giúp mẹ như thường lệ , thì thấy tiếng la to chữi bới của
1 bà , ra là vợ của ông lão đó ....
" thì ra mày là con điếm , giả vờ xin việc làm vài ngày ở đây thì gần gũi chồng tao rồi , nựng chồng tao à... "
mẹ tôi cố gắng giải thích ... nhưng bà kia vẫn ko chừa bớt câu văng tục từ mồm bà ta ...
rồi đòi lục túi mẹ tôi ... phát hiện có chiếc nhẫn vàng trong túi mẹ tôi ... và rồi ông lão
kia chợt trợn mắt lên .. đứng hầm quát hùa theo bà vợ lão " á à ... mày chôm đồ nhà tao
hả... " rồi bà vợ nói leo ... " chứ ko phải ông tặng cho con điếm này à " ...
" bà hiểu nhầm rồi ... tôi già rồi đời nào đi hú hý với con điếm thúi này "
mẹ tôi cố gắng giải thích từng chi tiết ... nhưng vẫn ko thể kiềm hãm sự ức hiếp quá
đáng của 2 vợ chồng già kia , rồi đột nhiên 1 ma lực kì lạ nào trong người tôi nẫy lên sự
tức giận ... đứng ra quát lại " 2 người quá đáng nha ... mẹ tôi ko đời nào thèm cái thứ
của nợ dơ bẫn ấy " , lão già kia đứng ra tát cho tôi 1 cái điếng cả hồn ... mẹ tôi xin lỗi
liên tục và rồi dắt tôi về nhà ngay , " mẹ đâu có lỗi ... sao lại xin lỗi họ vậy "
" thôi con , chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi , con cũng đừng ăn nói vậy với người lớn hơn mình , bít không con "
tôi như giận lẫy mẹ ... rồi nói 1 câu vô tình " tại mẹ hiền quá đấy ... mới bị người ta khinh ... con đi ngủ đây "
lên phòng , ngồi nghĩ đi nghĩ lại , sự tức giận của tôi 1 lúc lớn lên , như thể có ai đỗ dầu
thêm lữa vậy ... và tôi đã rút cuốn sổ ma quái đó ra , cầm ngay bút mà ghi vào ... nhưng
lai chợt nghĩ ... " chết .. mình đâu biết tên của 2 vợ chồng già kia , khốn kiếp ... "
rồi tôi chợt ra khỏi nhà ... chạy tọc mạch thẳng đến nhà 2 vợ chồng kia , thấy 2 người
họ âu yếm cười đùa vui vẻ , cơn tức giận càng lớn hơn ... chợt nghĩ " tự nhiên chạy đến đây ... hỏi tên người ta ... chậc ko đc "
tôi sang nhà gần bên cạnh hỏi thăm tên của 2 vợ chồng nhà ấy .... hỏi 1 lúc sau mới dò
ra được ... tôi móc quyển sổ thủ sẵn trong túi ra ... ghi ngay vào trong ấy , miệng lầm
bầm ... " già rồi mà còn ức hiếp người ta ... chết đi " , tôi ngồi chờ kết quả .... 1 lúc sau
vẫn chưa có gì ... cảm thấy lâu quá .. sợ mẹ phát hiện tôi ko có nhà rồi lo chạy đi tìm nữa
... nên tôi quay lưng đi về ... đi 1 đoạn sau , nghe 1 tiếng nỗ bùm trong căn nhà to của
2 vợ chồng ấy .... chó sũa um sùm cả lên ... ai nấy cũng chạy sang xem , thì ra ... là nổ
bình gas ... làm cháy rụi ... đám cháy ngày một lớn hơn ... những người ở cạnh nhà ấy
hốt hoảng mang đồ đạc chạy ra ngoài thoát thân .... 1 người cất tiếng lên " trời ơi ..hình như nhà ấy có 2 vợ chồng mà sao nãy giờ ko thấy ra vậy .. gọi cứu hỏa đi "
khoảng 1 lúc sau đội cứu hỏa đến chữa cháy ... thì được tin là 2 vợ chồng trong ấy mắc
kẹt và đã chết cháy thành tro .... lúc ấy tôi mang bộ mặt 1 cách lạnh lùng ... vì do tôi
gây ra mà ... nên chẳng còn sợ sệt gì nữa .. mà đi bộ 1 cách vui tươi về nhà và ngủ
sáng hôm sau .. mẹ tôi được biết tin 2 vợ chồng mà thuê mình đã bị chết cháy ... ko khỏi
bàng hoàng , nhưng bộ mặt mẹ vẫn còn lo lắng về mọi thứ .................
Còn Tiếp .............