[truyện kinh dị nhẹ] Tội ác kinh người ...part 4
từ khi việc cuốn sổ xuất hiện đến bây giờ ... ko bít đc rằng .. cuốn sổ đó nó đang giúp tôi
hay đang hại tôi nữa ... dường như mọi chuyện xui xẻo đều đỗ lên đầu tôi .. để rồi kết thúc
bằng 1 mạng sống , ko bít chuyện này sẽ còn kéo dài bao lâu đây ... trong khi 2 mẹ con tôi
vẫn đang sống trong tình trạng khổ cực ... thế rồi buổi sáng hôm sau ... 2 mẹ con vẫn
tiếp tục đi tìm việc ... chợt có 1 thằng bé cỡ 6 7 tuổi gì đó ... lại níu áo mẹ tôi năn nĩ xin ít tiền
mẹ tôi định móc tiền ra cho ... tôi làm hiệu mẹ .. mình cũng khổ như nó mà ... thấy vậy ..
ko đành lòng chút nào , mẹ tôi xoa đầu nó rồi hỏi : " cháu tên gì ... ba mẹ đâu sao mà
còn nhỏ đã lang thang rồi " , thằng bé nhanh nhẩu trả lời ... " dạ thưa cô .. con tên quốc tuấn... ba mẹ đang ở nhà "
mẹ tôi nhìn nó như đang cảm thông nó , rồi mẹ lại móc thêm tiền cho nó ... tôi nhìn với ánh mắt ghen tỵ ..
cảm thấy bực bực về thằng nhóc đó ... nhưng nghĩ lại cũng tội nó ... rồi cùng vui vẻ đi
tìm việc với mẹ , ấy cứ thế mà mỗi buổi sáng ... thằng nhóc quỷ đó cứ canh con đường
mẹ và tôi hay đi , rồi lại xin ít tiền ... tôi ko ưa nó và cũng ko thèm quan tâm nó ....
rồi mẹ hỏi than tôi : " con ăn sáng gì ko ... mẹ mua cho " .... tôi trả lời 1 cách bực bội "
tiền đâu nữa mà mẹ đòi mua đồ ăn sáng cho con " ... " mẹ vẫn còn 1 ít mà "
rồi tôi như vẫy tay ko cần ... nhịn đói cũng ko sao .. để coi mẹ thương con hơn hay là
thương thằng nhóc dơ bẫn đó hơn , mẹ như bít tôi đang giận nhưng cũng ko nói gì
thêm , buổi tối hôm đó ... tôi đang xem ti vi thì chợt có tiếng gõ cửa .... lười ra mở , mẹ
gần đó nên ra mở thì ... lại thằng nhóc dơ bẩn đó .... " con đói quá cô ơi " , thằng nhóc
than và miếu mắt , tôi liếc nó như bít rằng nó đang giả vờ hay xạo gì đó ... buổi sáng mẹ
đã cho nó tiền rồi .. ko lẽ ko đủ cho nó , " vô đây đi con , ăn mỳ gói đỡ nha , ba mẹ đâu
sao ko cho con ăn " , " dạ con hok biết ... con đói quá " , nó ăn no xong ... rồi chợt nó
tìm cuối góc nhà nằm ngủ 1 cách ngon lành ... lúc này tôi lên tiếng " ê .. ăn no rồi thì về
đi ... nhà này khổ lắm .. về nhà mày đi chứ " ... lúc này tôi mới thấy .. trông nó gầy gò và
ốm yếu thật ... nó nhìn tôi rồi lại lơ đi và ngủ 1 cách say sưa .... bực bội khi thấy nó ...
tôi quay qua hỏi mẹ ... " sao mẹ ko kêu nó đi về nhà đi , ko lẽ mẹ tính nuôi nó lun "
" cũng đâu sao đâu con , có lẽ ba mẹ nó ép nó đi ăn xin ... với lại nó tàn tật nữa .. con lớn phải cảm thông chia sẽ như 1 người anh thì đâu ảnh hưởng gì đâu con "
" trời ... con mệt mẹ quá " , tức giận tôi chạy lên phòng ... lầm bầm ... " rõ ràng mẹ thương nó hơn con rồi còn gì ... sao ko nuôi nó lun đi .. lại còn .... "
tôi cố nghén cơn giận lại ... nhưng ko hiểu sao ko làm đc ... đầu óc tôi quay cuồng , rồi
cứ nghĩ đến câu nói của mẹ rồi chuyện thằng nhóc đó ... nhìn nó dơ dơ bẩn bẩn ... cơn
tức nay nó lại lớn hơn , hay vì đố kị và ghen tỵ ... mà tôi tức giận đến vậy ... ko lẽ là
cuốn sổ ...... rồi đột nhiên như có ai đang điều khiển tôi ... lấy cuốn sổ ma quái đó ra ...
và ghi tên thằng nhóc đó vào ... miệng chữi rủa .. " đồ dơ bẩn .... " , vừa ghi xong ... tôi
lật đật lấy gom xóa trong sự hoảng hốt ... vì ko kịp kiềm nén .... nhưng lạ thay.. xóa
hoài xóa mãi vẫn ko đc ... đến mức tôi xé cả trang giấy mà tôi đã ghi tên nó rồi đốt ....
" phù ... may quá " .... tôi thở phào ... xé và đốt chắc sẽ ko còn linh nghiệm ... sáng hôm
sau ... thằng nhóc vẫn còn ... tôi liếc và nói " sao còn chưa về ... " , nó như hiểu đc tôi
đang ghét nó ... nên nó đứng dậy và xách cái bịch mỳ gói của mẹ cho rồi đi về , tôi dõi
theo bước chân của nó ... lén xem coi nhà nó ở đâu .. mà sao ba mẹ nó lại cho nó lang
thang đi ăn xin thế này , đi 1 lúc ra phố rồi nó quẹo vào hẻm ve chai ... hẻm ấy nổi tiếng
là tụ tập nhiều ve chai và rác bị bỏ thải vào đó rất nhiều ... thì ra người nó dơ và hôi là
vậy , tôi núp vào cột điện trông theo nó vào 1 cái túp lều ve chai .... nó vừa vào ... 1
ông đột nhiên quát " tiền đâu .... đụ mẹ mày " , nó khúm núm lắc đầu ... chợt ổng nắm
đầu thụi cho vài cái vào bụng thằng nhỏ .... thằng nhóc đó ko khóc mà ... cúi gầm mặt
xún như đã từng chịu đòn thường xuyên như thế này vậy , tôi bàng hoàng ... " thì ra nó cũng tệ hơn mình ... hú hồn "
thằng nhóc lại tiếp tục vác cái bao đi gom ve chai ... bất chợt thằng nhóc bị thổ huyết ...
rồi ôm cổ họng lăn qua lăn lại ... tôi phát hoảng ... bà ve chai kia thấy vậy ... chạy lại
xem nó ... nhưng lúc đó nó buông tay xún rồi lịm người đi ... bà ve chai la hoảng " trời ơi
... nó tắt thở rồi ... ông Minh đâu .. ra phụ tôi với " ... tôi quay người lại và đi trong vẻ
mặt hoảng sợ .... " chắc ko phải tại mình .... là do ông kia đánh nó ... nên .... "
về đến nhà ... mẹ hỏi tôi 1 cách dịu dàng " mới đi ăn sáng về đó hả con " , tôi nhìn mẹ
ứa nước mắt và khóc .... mẹ tôi như ko hiểu gì ... nhưng cũng xoa đầu tôi ... " chỉ có mẹ
là thương con thôi phải ko " ... " mẹ ko thương con thì thương ai nữa hả con "
ấy thế mà tôi khóc 1 cách ngon lành ... rồi dần mệt và thiếp ngủ .... lạ thay .. trong giấc
mơ ... tôi đc gặp lại ông áo đen ... ông ta cười tôi 1 cách khinh bỉ ... 1 giọng nói vào đầu
tôi " thằng nhóc đó chết là do mày đấy ... 1 khi đã ghi tên ai ... thì có đốt cả quyển cũng
kết quả như nhau .... " tôi bật dậy ... mồ hôi chảy ra như suối ... tôi la lên " mẹ ơi ... mẹ
ơi " ......... mẹ tôi đã đi tìm việc rồi còn đâu ..... sợ quá .. tôi chùm cả mềm lên ... " hok
phải tại mình mà .... xin lỗi... xin lỗi " tôi khóc òa lên vì sợ , vì tôi đã giết nhầm ... thằng
nhóc đó đâu có tội tình gì với tôi đâu ... chỉ tại tôi ganh tỵ .... rồi tôi chợt mún ngủ thêm
lần nữa ... để mơ thấy ông áo đen ma quái ấy ... để trả lại quyển sổ ấy ... tôi sợ quá rồi
... ko mún tiếp tục như thế này nữa , nhưng rồi tôi ko thể làm đc ... buổi tối mẹ về ...
thấy 2 mắt tôi đỏ cay cay ... hỏi nhưng tôi ko nói ... đến khi mẹ nói 1 câu chợt làm tôi
thất kinh thêm lần nữa : " dạo này sao mẹ hok thấy thằng bé nữa ... à mà quên mẹ xin
lỗi.. vì đã lỡ nhắc ... " mẹ tôi bít tôi giận mỗi khi nhắc đến thẳng nhóc đó .... nhưng ...
" mẹ à ... có lẽ con nên kể cho mẹ nghe về 1 chuyện " rồi tôi đến gần mẹ ... nắm lấy tay
mẹ và nhất quyết : " mẹ phải tin con ... nhưng mẹ hãy hứa với con là .... con vẫn là con trai ngoan của mẹ nha " ....
rồi mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt như đang hiểu tôi ... và sợ tôi sẽ nói 1 điều gì khủng khiếp
" được rồi ... mẹ tin ... nhưng chuyện gì hả con .. "
" thật ra con ............
Còn tiếp ................
hay đang hại tôi nữa ... dường như mọi chuyện xui xẻo đều đỗ lên đầu tôi .. để rồi kết thúc
bằng 1 mạng sống , ko bít chuyện này sẽ còn kéo dài bao lâu đây ... trong khi 2 mẹ con tôi
vẫn đang sống trong tình trạng khổ cực ... thế rồi buổi sáng hôm sau ... 2 mẹ con vẫn
tiếp tục đi tìm việc ... chợt có 1 thằng bé cỡ 6 7 tuổi gì đó ... lại níu áo mẹ tôi năn nĩ xin ít tiền
mẹ tôi định móc tiền ra cho ... tôi làm hiệu mẹ .. mình cũng khổ như nó mà ... thấy vậy ..
ko đành lòng chút nào , mẹ tôi xoa đầu nó rồi hỏi : " cháu tên gì ... ba mẹ đâu sao mà
còn nhỏ đã lang thang rồi " , thằng bé nhanh nhẩu trả lời ... " dạ thưa cô .. con tên quốc tuấn... ba mẹ đang ở nhà "
mẹ tôi nhìn nó như đang cảm thông nó , rồi mẹ lại móc thêm tiền cho nó ... tôi nhìn với ánh mắt ghen tỵ ..
cảm thấy bực bực về thằng nhóc đó ... nhưng nghĩ lại cũng tội nó ... rồi cùng vui vẻ đi
tìm việc với mẹ , ấy cứ thế mà mỗi buổi sáng ... thằng nhóc quỷ đó cứ canh con đường
mẹ và tôi hay đi , rồi lại xin ít tiền ... tôi ko ưa nó và cũng ko thèm quan tâm nó ....
rồi mẹ hỏi than tôi : " con ăn sáng gì ko ... mẹ mua cho " .... tôi trả lời 1 cách bực bội "
tiền đâu nữa mà mẹ đòi mua đồ ăn sáng cho con " ... " mẹ vẫn còn 1 ít mà "
rồi tôi như vẫy tay ko cần ... nhịn đói cũng ko sao .. để coi mẹ thương con hơn hay là
thương thằng nhóc dơ bẫn đó hơn , mẹ như bít tôi đang giận nhưng cũng ko nói gì
thêm , buổi tối hôm đó ... tôi đang xem ti vi thì chợt có tiếng gõ cửa .... lười ra mở , mẹ
gần đó nên ra mở thì ... lại thằng nhóc dơ bẩn đó .... " con đói quá cô ơi " , thằng nhóc
than và miếu mắt , tôi liếc nó như bít rằng nó đang giả vờ hay xạo gì đó ... buổi sáng mẹ
đã cho nó tiền rồi .. ko lẽ ko đủ cho nó , " vô đây đi con , ăn mỳ gói đỡ nha , ba mẹ đâu
sao ko cho con ăn " , " dạ con hok biết ... con đói quá " , nó ăn no xong ... rồi chợt nó
tìm cuối góc nhà nằm ngủ 1 cách ngon lành ... lúc này tôi lên tiếng " ê .. ăn no rồi thì về
đi ... nhà này khổ lắm .. về nhà mày đi chứ " ... lúc này tôi mới thấy .. trông nó gầy gò và
ốm yếu thật ... nó nhìn tôi rồi lại lơ đi và ngủ 1 cách say sưa .... bực bội khi thấy nó ...
tôi quay qua hỏi mẹ ... " sao mẹ ko kêu nó đi về nhà đi , ko lẽ mẹ tính nuôi nó lun "
" cũng đâu sao đâu con , có lẽ ba mẹ nó ép nó đi ăn xin ... với lại nó tàn tật nữa .. con lớn phải cảm thông chia sẽ như 1 người anh thì đâu ảnh hưởng gì đâu con "
" trời ... con mệt mẹ quá " , tức giận tôi chạy lên phòng ... lầm bầm ... " rõ ràng mẹ thương nó hơn con rồi còn gì ... sao ko nuôi nó lun đi .. lại còn .... "
tôi cố nghén cơn giận lại ... nhưng ko hiểu sao ko làm đc ... đầu óc tôi quay cuồng , rồi
cứ nghĩ đến câu nói của mẹ rồi chuyện thằng nhóc đó ... nhìn nó dơ dơ bẩn bẩn ... cơn
tức nay nó lại lớn hơn , hay vì đố kị và ghen tỵ ... mà tôi tức giận đến vậy ... ko lẽ là
cuốn sổ ...... rồi đột nhiên như có ai đang điều khiển tôi ... lấy cuốn sổ ma quái đó ra ...
và ghi tên thằng nhóc đó vào ... miệng chữi rủa .. " đồ dơ bẩn .... " , vừa ghi xong ... tôi
lật đật lấy gom xóa trong sự hoảng hốt ... vì ko kịp kiềm nén .... nhưng lạ thay.. xóa
hoài xóa mãi vẫn ko đc ... đến mức tôi xé cả trang giấy mà tôi đã ghi tên nó rồi đốt ....
" phù ... may quá " .... tôi thở phào ... xé và đốt chắc sẽ ko còn linh nghiệm ... sáng hôm
sau ... thằng nhóc vẫn còn ... tôi liếc và nói " sao còn chưa về ... " , nó như hiểu đc tôi
đang ghét nó ... nên nó đứng dậy và xách cái bịch mỳ gói của mẹ cho rồi đi về , tôi dõi
theo bước chân của nó ... lén xem coi nhà nó ở đâu .. mà sao ba mẹ nó lại cho nó lang
thang đi ăn xin thế này , đi 1 lúc ra phố rồi nó quẹo vào hẻm ve chai ... hẻm ấy nổi tiếng
là tụ tập nhiều ve chai và rác bị bỏ thải vào đó rất nhiều ... thì ra người nó dơ và hôi là
vậy , tôi núp vào cột điện trông theo nó vào 1 cái túp lều ve chai .... nó vừa vào ... 1
ông đột nhiên quát " tiền đâu .... đụ mẹ mày " , nó khúm núm lắc đầu ... chợt ổng nắm
đầu thụi cho vài cái vào bụng thằng nhỏ .... thằng nhóc đó ko khóc mà ... cúi gầm mặt
xún như đã từng chịu đòn thường xuyên như thế này vậy , tôi bàng hoàng ... " thì ra nó cũng tệ hơn mình ... hú hồn "
thằng nhóc lại tiếp tục vác cái bao đi gom ve chai ... bất chợt thằng nhóc bị thổ huyết ...
rồi ôm cổ họng lăn qua lăn lại ... tôi phát hoảng ... bà ve chai kia thấy vậy ... chạy lại
xem nó ... nhưng lúc đó nó buông tay xún rồi lịm người đi ... bà ve chai la hoảng " trời ơi
... nó tắt thở rồi ... ông Minh đâu .. ra phụ tôi với " ... tôi quay người lại và đi trong vẻ
mặt hoảng sợ .... " chắc ko phải tại mình .... là do ông kia đánh nó ... nên .... "
về đến nhà ... mẹ hỏi tôi 1 cách dịu dàng " mới đi ăn sáng về đó hả con " , tôi nhìn mẹ
ứa nước mắt và khóc .... mẹ tôi như ko hiểu gì ... nhưng cũng xoa đầu tôi ... " chỉ có mẹ
là thương con thôi phải ko " ... " mẹ ko thương con thì thương ai nữa hả con "
ấy thế mà tôi khóc 1 cách ngon lành ... rồi dần mệt và thiếp ngủ .... lạ thay .. trong giấc
mơ ... tôi đc gặp lại ông áo đen ... ông ta cười tôi 1 cách khinh bỉ ... 1 giọng nói vào đầu
tôi " thằng nhóc đó chết là do mày đấy ... 1 khi đã ghi tên ai ... thì có đốt cả quyển cũng
kết quả như nhau .... " tôi bật dậy ... mồ hôi chảy ra như suối ... tôi la lên " mẹ ơi ... mẹ
ơi " ......... mẹ tôi đã đi tìm việc rồi còn đâu ..... sợ quá .. tôi chùm cả mềm lên ... " hok
phải tại mình mà .... xin lỗi... xin lỗi " tôi khóc òa lên vì sợ , vì tôi đã giết nhầm ... thằng
nhóc đó đâu có tội tình gì với tôi đâu ... chỉ tại tôi ganh tỵ .... rồi tôi chợt mún ngủ thêm
lần nữa ... để mơ thấy ông áo đen ma quái ấy ... để trả lại quyển sổ ấy ... tôi sợ quá rồi
... ko mún tiếp tục như thế này nữa , nhưng rồi tôi ko thể làm đc ... buổi tối mẹ về ...
thấy 2 mắt tôi đỏ cay cay ... hỏi nhưng tôi ko nói ... đến khi mẹ nói 1 câu chợt làm tôi
thất kinh thêm lần nữa : " dạo này sao mẹ hok thấy thằng bé nữa ... à mà quên mẹ xin
lỗi.. vì đã lỡ nhắc ... " mẹ tôi bít tôi giận mỗi khi nhắc đến thẳng nhóc đó .... nhưng ...
" mẹ à ... có lẽ con nên kể cho mẹ nghe về 1 chuyện " rồi tôi đến gần mẹ ... nắm lấy tay
mẹ và nhất quyết : " mẹ phải tin con ... nhưng mẹ hãy hứa với con là .... con vẫn là con trai ngoan của mẹ nha " ....
rồi mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt như đang hiểu tôi ... và sợ tôi sẽ nói 1 điều gì khủng khiếp
" được rồi ... mẹ tin ... nhưng chuyện gì hả con .. "
" thật ra con ............
Còn tiếp ................