TRẢ LẠI ANH, EM ... BÉO CỦA NGÀY XƯA!
Giờ đây, mỗi lần nhìn em mình dây eo ót, anh lại thèm… em béo mũm mĩm của ngày xưa.
Hồi đó mình chưa yêu nhau đâu, đi cùng cả hội bạn, trời mưa đường trơn em trượt chân ngã. Anh đứng ngay cạnh nên không ngần ngại đưa tay ra giúp đỡ em khỏi “vồ ếch”. Ai dè, cái khoảng khắc chạm vào bàn tay mềm mại, mát lạnh của em, anh như bị điện giật và… yêu em luôn (Không biết có ai yêu một người vì bàn tay… dầy thịt như anh không, em nhỉ!?).
Anh ấn tượng một điều nữa ở em là em ăn cái gì trông cũng ngon ơi là ngon, khiến một kẻ lười ăn như anh, mỗi lần tụ họp ăn uống với nhóm bạn mà có em tham gia, thể nào anh cũng ăn được nhiều gấp mấy ngày thường.
Rồi mình yêu nhau lúc nào chẳng biết. Anh còn nhớ như in, mỗi lần đi dạo thấy có hàng cân điện tử là mình lại nhảy lên cân. Đối với em, nó lần nào cũng hô: “Bạn thừa 10 kg, thân hình hơi béo!”. Còn anh sẽ bị chê: “Thân hình hơi gầy, thiếu 7 kg!”.
Những lúc ấy anh với em lại nhìn nhau cười như nắc nẻ. Rồi bọn bạn còn suốt ngày trêu: “Hai đứa mày đứng cạnh nhau nhìn như con số 10 tròn trĩnh!”. Anh đích thị gầy nhẳng như số 1 còn em thì không nghi ngờ gì nữa, tròn vo như số 0.
Nhưng cái thời đó đã xa lắm rồi. Mới đây, không hiểu nghe các chị em trong văn phòng rủ rê kiểu gì mà em liền hùa theo trào lưu “Diet” đang làm mưa làm gió. Lúc em bừng bừng khí thế thông báo với anh quyết tâm giảm cân của mình, anh thẫn thờ một hồi, rồi hết lời can ngăn nhưng em nhất quyết không nghe.
Em cứ khăng khăng em phải eo thon 60cm mới được: “Đàn ông ai chẳng thích con gái thon thả. Nếu nói không thì là nói dối! Em không giảm cân thì anh chán em có ngày! ”. Anh bày tỏ niềm yêu mến tha thiết với thân hình phì nhiêu, eo bánh mì của em hiện tại thế nào em cũng không tin!
Anh chúa ghét con gái khi rủ: “Mình đi ăn không em?” thì toàn có kiểu: “Không, em không đói” trong khi ấy bụng réo òng ọc. Em trước đây chẳng bao giờ như thế. Lần nào đi ăn cũng không để anh phải rủ câu thứ 2.
Em còn không kiêng khem, dè chừng gì cả. Em thích gì liền ăn, thật thoải mái. Nhìn em ăn, anh ngứa miệng không chịu được cũng phải ăn theo. Thành ra, từ ngày yêu em, anh đã tăng được 7 kg - việc mà mẹ anh cố gắng làm trong bao năm bất bại.
Nhưng từ khi thực hiện giảm cân, em đã biến thành cô gái em-không-đói rồi. Anh nài nỉ đi ăn thêm tí nữa thì em hằm hằm: “Em đang ăn kiêng, anh biết rồi còn cứ cố tình dụ dỗ em đi ăn là sao?”. Trời ơi, sao anh ghét người nào phát minh ra thể loại “Diet”, “Low carb” gì gì đó thế không biết. Ghét cả người nào đề ra chuẩn đẹp là phải eo thon, dáng dấp mảnh mai nữa. Chuẩn xịn phải là tròn trịa, béo béo chứ!
Em cũng nấu ăn rất ngon lắm nhé. Trước, mỗi lúc rảnh rỗi em lại đến nấu cơm cho anh ăn, rồi hai đứa ríu rít, thi nhau xem ai ăn được nhiều hơn, và lần nào cũng đánh sạch bay cả mâm cơm không thừa lại cái gì. Giờ em vẫn tích cực nấu và động viên anh ăn, nhưng ăn một mình thì làm sao mà vui được hả em, trong khi em ở cạnh chỉ khều khều vài miếng rau.
Trước đây em béo khỏe, béo đẹp, lúc nào cũng tươi roi rói, tràn đầy sinh lực, ai nhìn em cũng phải yêu mến. Mỗi khi anh mệt mỏi, được bẹo cái má mũm mĩm của em, nhìn em nhăn mặt thì không còn cách gì giúp anh giải tỏa căng thẳng tốt bằng! Nhưng giờ, sau vài tháng thực hiện chiến dịch giảm cân nghiêm khắc, đôi má phúng phính của em đã hóp lại, làn da hồng hào căng tràn nhựa sống giờ hơi xanh và sạm đi. Anh cũng dần bỏ sở thích bẹo má em…
Anh thật không hiểu nổi cánh chị em phụ nữ các em nữa, cắn răng chịu bao khổ cực vì ăn kiêng mà cuối cùng khi giảm được cân rồi thì trông có đẹp đâu cơ chứ, thậm chí còn chẳng dễ thương bằng trước. Ra đường, vẫn có lúc anh ngoái nhìn những cô nàng chân thon eo nhỏ, nhưng không phải anh mê thích gì đâu, mà anh nhìn để rồi ngán ngẩm: “Ở họ có cái gì đẹp nhỉ? Người toàn xương, ôm chán chết!”.
Mỗi lần giảm được tí kí lô nào là em lại hớn hở khoe với anh, mong nhận được từ anh lời khen ngợi và động viên. Nhưng anh không thể dối lòng, chỉ thở dài rồi lí nhí bày tỏ nguyện vọng: “Anh thích em béo như ngày xưa!”. Thế là em lại giận anh, chê anh không có mắt thẩm mĩ, hâm mới đi thích người béo!
Giờ đây, mỗi lần nhìn em, ôm em, anh thực sự vẫn chưa…thích nghi được em ạ. Anh đã rất yêu và có nhiều kỉ niệm đẹp với em hồi béo rồi, giờ em giảm cân, có nhiều thứ trong tình yêu của chúng mình phải thay đổi theo khiến anh hụt hẫng vô cùng. Cảm giác như em không còn là em nữa, mà là một người khác vậy. Trong khi anh lúc nào cũng nhớ đến em của ngày xưa tha thiết, muốn được ôm em mập mạp, tròn tròn đẫy tay thì em lại muốn thay đổi, phủ nhận hết!
Anh buồn lắm, em biết không! Chỉ ước gì em hãy trả lại cho anh em… béo của ngày xưa…
Hồi đó mình chưa yêu nhau đâu, đi cùng cả hội bạn, trời mưa đường trơn em trượt chân ngã. Anh đứng ngay cạnh nên không ngần ngại đưa tay ra giúp đỡ em khỏi “vồ ếch”. Ai dè, cái khoảng khắc chạm vào bàn tay mềm mại, mát lạnh của em, anh như bị điện giật và… yêu em luôn (Không biết có ai yêu một người vì bàn tay… dầy thịt như anh không, em nhỉ!?).
Anh ấn tượng một điều nữa ở em là em ăn cái gì trông cũng ngon ơi là ngon, khiến một kẻ lười ăn như anh, mỗi lần tụ họp ăn uống với nhóm bạn mà có em tham gia, thể nào anh cũng ăn được nhiều gấp mấy ngày thường.
Rồi mình yêu nhau lúc nào chẳng biết. Anh còn nhớ như in, mỗi lần đi dạo thấy có hàng cân điện tử là mình lại nhảy lên cân. Đối với em, nó lần nào cũng hô: “Bạn thừa 10 kg, thân hình hơi béo!”. Còn anh sẽ bị chê: “Thân hình hơi gầy, thiếu 7 kg!”.
Những lúc ấy anh với em lại nhìn nhau cười như nắc nẻ. Rồi bọn bạn còn suốt ngày trêu: “Hai đứa mày đứng cạnh nhau nhìn như con số 10 tròn trĩnh!”. Anh đích thị gầy nhẳng như số 1 còn em thì không nghi ngờ gì nữa, tròn vo như số 0.
Nhưng cái thời đó đã xa lắm rồi. Mới đây, không hiểu nghe các chị em trong văn phòng rủ rê kiểu gì mà em liền hùa theo trào lưu “Diet” đang làm mưa làm gió. Lúc em bừng bừng khí thế thông báo với anh quyết tâm giảm cân của mình, anh thẫn thờ một hồi, rồi hết lời can ngăn nhưng em nhất quyết không nghe.
Em cứ khăng khăng em phải eo thon 60cm mới được: “Đàn ông ai chẳng thích con gái thon thả. Nếu nói không thì là nói dối! Em không giảm cân thì anh chán em có ngày! ”. Anh bày tỏ niềm yêu mến tha thiết với thân hình phì nhiêu, eo bánh mì của em hiện tại thế nào em cũng không tin!
Anh chúa ghét con gái khi rủ: “Mình đi ăn không em?” thì toàn có kiểu: “Không, em không đói” trong khi ấy bụng réo òng ọc. Em trước đây chẳng bao giờ như thế. Lần nào đi ăn cũng không để anh phải rủ câu thứ 2.
Em còn không kiêng khem, dè chừng gì cả. Em thích gì liền ăn, thật thoải mái. Nhìn em ăn, anh ngứa miệng không chịu được cũng phải ăn theo. Thành ra, từ ngày yêu em, anh đã tăng được 7 kg - việc mà mẹ anh cố gắng làm trong bao năm bất bại.
Nhưng từ khi thực hiện giảm cân, em đã biến thành cô gái em-không-đói rồi. Anh nài nỉ đi ăn thêm tí nữa thì em hằm hằm: “Em đang ăn kiêng, anh biết rồi còn cứ cố tình dụ dỗ em đi ăn là sao?”. Trời ơi, sao anh ghét người nào phát minh ra thể loại “Diet”, “Low carb” gì gì đó thế không biết. Ghét cả người nào đề ra chuẩn đẹp là phải eo thon, dáng dấp mảnh mai nữa. Chuẩn xịn phải là tròn trịa, béo béo chứ!
Em cũng nấu ăn rất ngon lắm nhé. Trước, mỗi lúc rảnh rỗi em lại đến nấu cơm cho anh ăn, rồi hai đứa ríu rít, thi nhau xem ai ăn được nhiều hơn, và lần nào cũng đánh sạch bay cả mâm cơm không thừa lại cái gì. Giờ em vẫn tích cực nấu và động viên anh ăn, nhưng ăn một mình thì làm sao mà vui được hả em, trong khi em ở cạnh chỉ khều khều vài miếng rau.
Trước đây em béo khỏe, béo đẹp, lúc nào cũng tươi roi rói, tràn đầy sinh lực, ai nhìn em cũng phải yêu mến. Mỗi khi anh mệt mỏi, được bẹo cái má mũm mĩm của em, nhìn em nhăn mặt thì không còn cách gì giúp anh giải tỏa căng thẳng tốt bằng! Nhưng giờ, sau vài tháng thực hiện chiến dịch giảm cân nghiêm khắc, đôi má phúng phính của em đã hóp lại, làn da hồng hào căng tràn nhựa sống giờ hơi xanh và sạm đi. Anh cũng dần bỏ sở thích bẹo má em…
Anh thật không hiểu nổi cánh chị em phụ nữ các em nữa, cắn răng chịu bao khổ cực vì ăn kiêng mà cuối cùng khi giảm được cân rồi thì trông có đẹp đâu cơ chứ, thậm chí còn chẳng dễ thương bằng trước. Ra đường, vẫn có lúc anh ngoái nhìn những cô nàng chân thon eo nhỏ, nhưng không phải anh mê thích gì đâu, mà anh nhìn để rồi ngán ngẩm: “Ở họ có cái gì đẹp nhỉ? Người toàn xương, ôm chán chết!”.
Mỗi lần giảm được tí kí lô nào là em lại hớn hở khoe với anh, mong nhận được từ anh lời khen ngợi và động viên. Nhưng anh không thể dối lòng, chỉ thở dài rồi lí nhí bày tỏ nguyện vọng: “Anh thích em béo như ngày xưa!”. Thế là em lại giận anh, chê anh không có mắt thẩm mĩ, hâm mới đi thích người béo!
Giờ đây, mỗi lần nhìn em, ôm em, anh thực sự vẫn chưa…thích nghi được em ạ. Anh đã rất yêu và có nhiều kỉ niệm đẹp với em hồi béo rồi, giờ em giảm cân, có nhiều thứ trong tình yêu của chúng mình phải thay đổi theo khiến anh hụt hẫng vô cùng. Cảm giác như em không còn là em nữa, mà là một người khác vậy. Trong khi anh lúc nào cũng nhớ đến em của ngày xưa tha thiết, muốn được ôm em mập mạp, tròn tròn đẫy tay thì em lại muốn thay đổi, phủ nhận hết!
Anh buồn lắm, em biết không! Chỉ ước gì em hãy trả lại cho anh em… béo của ngày xưa…