Hôm sau, thức dậy, tôi nở nụ cười nhạt như luộc rau mà quên bỏ muối. Thầm nghĩ tự trách bản thân, sao lại nhanh chóng rung động vì một người con gái khác nhanh như vậy. Rồi lại tủm tỉm cười nhớ lại cái hành động dại dột tối qua và lao ngay vào nhà tắm để rửa mặt với cái hi vọng nước lạnh sẽ làm mát cái đầu.
7h - Ngồi vào bàn, không mở cửa sổ vội vì lỡ nếu bắt gặp My tôi cũng không biết xử lí ra sao ( tôi ở xóm trọ, My cách tôi 1 phòng, cùng hướng)
Một thoáng ngẫm, tôi tìm kiếm trên mạng những bài hát hôm qua đã nghe. Thú thật với các bạn, trình tiếng anh của tôi không cao, nói thẳng ra là kém - khả năng đánh đàn cũng vậy, cái đàn để trong nhà chỉ như vật trang trí và khi nào buồn thì mới lấy ra gảy gảy vài cái gọi là có lệ cũng như cái khả năng hát hò tệ hơn mức trung bình vì không bao giờ hát đúng nhịp - như nhận xét của gấu tôi là gã mù về nghệ thuật. Từ trước, tôi nghe nhạc chỉ vì giai điệu hay chứ hầu như chẳng biết lời bài hát nghĩa là gì, có đôi lần xem qua clip fan made thì tôi tự bịa cho nó 1 câu chuyện để gọi là có. Giờ nghe lại, cũng những bài đó, với lời dịch thì tôi tự nhủ với bản thân là bỏ lỡ một điều quan trọng. Nghe nhạc mà không hiểu về nội dung cũng giống như uống trà mà bạn nốc hết cả cốc, như vậy là bạn đã bỏ qua dư vị của nó - hay còn gọi là không biết thưởng thức .
Loáng một cái đã đến giờ đi học, bỏ laptop vào cặp, đang phân vân có nên bỏ thêm cuốn giáo trình vào luôn không. "Thôi kệ, nặng bỏ xừ, tí nữa lên xem ké thằng Duy". Trước khi đến lớp, tôi tạt qua căn-tin ( căn -tin nằm bên cạnh trường, vì học buổi chiều, lười chạy đi chạy lại dưới cái trời nắng chang chang nên hầu như ngày nào tôi cũng kết với việc ăn cơm-đi học trong 1 lượt)
- Hey, hey....
Tôi ngó loanh quanh
- Kem, ở đây.
Nhìn về hướng âm thanh phát ra, 45 độ bắc, cách 300 mét, góc trong cùng là bọn bạn. Tôi tiến đến.
- Hôm nay ăn sớm vậy?
- 12h nhân viên ra đông, chen lấn mệt
- Ờ ờ, vậy đợi K tí
Tôi để cặp trên ghế rồi, tót lại bàn thu ngân mua phiếu ăn, một hồi thì cũng chọn được 2 món ưng ý. Chưa kịp ngồi xuống thì thằng Nhân đã ăn xong, vừa lau miệng vừa cười rất chi là đểu ( thằng này có thói quen lau miệng bằng đũa - quẹt qua quẹt lại vài cái kết hợp mồm đung đưa theo nhìn là chỉ muốn đấm cho một phát)
- Tối đi giao lưu không anh em?- N nói
- ...
- Đi đâu?.. Giao lưu với ai? ... Bọn kia nhao nhao
- Bar
- Mày điên à! - Duy lên tiếng
- Trong đấy có thuốc lắc - Thắng đại gia phán
- Đừng, đừng mày ơi, hôm trước tao xem clip công an dẹp vũ trường còn quay cả phim...
- Tao cũng xem rồi, quay phim lên tivi thì chết cmm với phụ huynh nhé - Thắng cướp lời
- Đừng cứ nghĩ đến Bar là nghĩ nó xấu. Thế tụi mày đi lần nào chưa?
- Ơ, thì, chưa....
- Còn mày!
- Tao cũng chưa!
- Thế mà mấy bố phán như đúng rồi! - Ngậm ngừng một chút - Bọn mày nhìn quả đầu của thằng K đi.
Cả bọn quay sang nhìn tôi như lần đầu tiên tôi mang quả đầu này vào lớp.
- Nó thất tình đấy
* Cả bọn gật gật ra chiều suy tư lắm*
- Học cái trường CNTT này thì thằng nào cũng tự kỉ.
* Cả bọn gật gật tập 2 *
- Ở HN mà chưa bao giờ đặt chân vào vũ trường thì nhục dần đều rồi đấy. Đừng như mấy thằng nhà quê mới lên tỉnh..
- Tao vả vỡ alo giờ. Tao là tao ghét thằng nào phân biệt lắm nhé - Tuấn lớp trưởng sừng cồ không để ku N nói hết câu
- Ấy chết, em lỡ mồm. Cán bộ bỏ qua cho, chầu này em khao
- Chú mày khá. Duyệt.
- Em thấy thế này - bắt đầu đổi giọng rồi đấy - mình sẽ đi Bar
- Ơ..
- Im lặng để N nói
- Mình sẽ đi Bar với tinh thần "khai sáng" là chính, sau là giải tỏa stress cho anh K nhà ta tiếp đến hưng phấn tinh thần cho anh em tí rồi về.
- Đồ uống trong đấy cả chai chứ không ít đâu
- Em khao mà - N vỗ ngực cái bốp, khổ ngồi với anh em mà cũng lên gân để rồi phải quay mặt đi ho khụ khụ
- Giàu bây!
- Tối nay đi thì em khao
- Tao tưởng chầu này mày bao chứ!
- Ơ em nói bao nước hồi nào, tối nay ai đi chơi thì em bao, không thì nhịn, keke
Sau một hồi nỉ non thì cuối cùng cả bọn cũng gục trước lí luận sắc bén của N. Buổi chiều hôm ấy, tiết học vẫn diễn ra có điều vô vị một phần vì đã thi xong cuối kì lên lớp chỉ điểm danh, một phần vì tôi không vui. Có nhà thơ đã nói rằng "người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ" - ngẫm lại thì chẳng sai.
------------------
6h tối cả bọn tập trung ở nhà tôi - vì ở trọ nên hầu như nhà tôi là địa điểm tập hết của hầu hết mọi cuộc "thác loạn"
- Uống nước ít ít thôi mày!
- Mới nãy tao search cụ gồ, trong đó nóng, uống nước trước cầm bụng chứ không vào đó khát thì đếch có tiền mà mua đồ uống đâu - Sơn lên tiếng
- Sao không bảo sớm, ế để lại cho tao đừng uống hết - D quay sang giành nước với S
- Thả áo cán bộ xuống, cấm đấy! - S định thó cái áo của cán bộ T thì bị bắt tại trận
Khổ, chỉ có mấy thằng mà y như rằng lần nào đến là cái phòng của tôi như cái chợ.
6h27', N lái xe đến và dẫn đường. Vừa đi nó vừa dặn từng thẳng đủ chuyện để-không-bị-đánh-oan và không quên lấy cái mũ len trùm đầu tôi lại.
- Che đầu lại cho chắc ăn K kẻo tí nữa lại hết đường về
- Tao về đây
- Ấy đùa.. đùa ấy mà nhưng cứ đội vào cho chắc
...
Bước vào cửa thì 3 thanh niên to như lực sĩ bước ra dang tay chặn đường. N đi trước nói gì với nhóm thanh niên, rồi tụi tôi được vào. Chỉ vừa bước qua cánh cửa vào là tiếng nhạc đập ầm ầm như có loa trong đầu. Một thằng suốt ngày chỉ biết cái màn hình máy tính, nhạc nhẽo cũng chẳng am hiểu vào vũ trường gần như là tra tấn, âm thanh chát chúa, ngực thì tức, tim đập thình thịch, N thì đung đưa lâu lâu zật như con choi choi.
- Uống rượu không anh em?
- Hả?
- Rượu không?
- Cái gì?
N đưa tay lên làm động tác uống nước
- Khỏi, khỏi bọn tao không khát! - Cả bọn đồng loạt ra dấu X
Nó lắc đầu rồi lẻn đi đâu mất. 5 thằng bọn tôi ngồi tại bàn, lâu dần thì thấy bớt khó chịu. T-đại gia, S đầu bự đã bắt đầu thích nghi và động tác thì bắt chước đám phía trước. Mỗi tôi là ngồi im, nhắm mắt và bắt đầu phiêu theo cách riêng của mình. Một lát sau, N quay lại và dẫn theo nhóm 6 nhóc - gọi là nhóc vì tôi đoán tầm học sinh cấp 3 thôi, những thằng học đại học đều cho mình cái quyền làm người lớn ^^
- Hì hì, giới thiệu với mấy đại ca đây là mấy em tớ quen ở lần đi trước. Hôm nay là sinh nhật bé Trúc Ly - nói đoạn nó chỉ chỉ trỏ trỏ về một cô bé rụt rè đứng phía sau.
- Chào các anh!
- Chào các em, ngồi xuống, ngồi xuống nào! - 4 thằng kia tươm tướp bắt chuyện như thể bộ đội về làng. Tôi vẫn ngồi, khẽ gật đầu chào rồi lại nhìn xa xăm với đôi mắt vô hồn. N gọi nước, chơi trò bốc thăm chia cặp. Tôi không tham gia, nhưng tôi có thể cảm nhận được nhóm bạn tôi đang hì hục bàn tán. Bỗng, N ném về phía tôi một đoạn giấy, theo quán tính thôi đưa tay bắt lấy. Đang tròn xoe mắt ngạc nhiên thì bên nữ cũng làm theo cách này. Và người bắt cặp với tôi là cô bé rụt rè khi nãy. Em bối rối - N nháy mắt với nhóm bên nữ, dường như hiểu ý các em ấy đẩy Trúc Ly về phía tôi. 2 đôi mắt bối rối nhìn nhau, tôi khẽ nhích qua một bên nhường chỗ...
"I look around, alone
Where have you gone?"
- Hít Hốp, Hít Hốp, Yeah....yeah - Bật nhạc lên - Hây Hây... - S tỏ ra dân chơi trước mặt các em
- Nhầm rồi mày ơi, NONSTOP không phải Hip Hop - N cho ngay một gáo nước lạnh
- Tao biết chứ, thử bọn mày thôi - S cà khịa - lên sàn nào các đồng chí
Chỉ chờ có thế, cả nhóm lao người vào "sân khấu" thỏa sức đốt năng lượng. Tôi đưa mắt nhìn em còn em thì nhìn xuống - là những hôm vui vẻ tôi nhất định sẽ trêu -. Lặng lẽ quan sát, tóc em có lẽ khá dài, buộc cao trông rất thanh tao, rip màu trắng sọc đen, đưa mắt xuống một chút nữa, rip em mặc hơi ngắn để lộ đôi chân dài, thon và trắng, bất giác tôi đỏ mặt, đưa tay tủm tỉm cười, quay sang hướng khác vì bỗng nhớ lại câu hỏi của thằng bạn "Con ngựa vằn là trắng sọc đen, hay đen sọc trắng". Nhưng hành động của tôi đã bị camera bắt gặp, và cái camera ấy đang hướng về tôi. Theo thói quen tôi đưa tay lên bức tóc. Em đỏ mặt hơn rồi đưa tay che dấu nụ cười khúc khích. Tôi băng khoăn tự hỏi lí do gì khiến em cười tôi như vậy. Lẽ nào lúc chiều ăn cơm, tôi còn để lại vài hạt hay là sợi ngò còn dính răng. Bỗng tôi chết lặng, tôi biết đây là lần thứ 2 mình làm điều ngu ngốc trong tuần - cắt trọc đầu rồi lấy đâu ra tóc mà bức. Cười người hôm trước hôm sau người cười mà, ông bà ta đã nói là cấm có sai.
- Anh ơi, thầy chùa cũng biết đi bar á!
- .....
- Anh ơi, thầy chùa cũng biết ngắm gái hở?
- Ơ, không...
- Đùi em trắng không!
- Có ... - hớ miệng, dại dột tập 3 -
- Không ý anh không phải ý đó
- Thế anh có ý đen tối hơn à! - Đôi mắt nhìn tôi long lanh, khiến tôi đập thình thịch, tiếng nhạc xập xình dường như đã bị lấn át
- Không mà!
- Thế anh có ý gì
Tôi rơi vào đường cùng rồi. Đành thú thật với em thôi, chứ để em nghĩ tôi "địa" hàng em thì có mà đi đầu xuống đất vì tôi biết gì chứ buôn dưa lê con gái là số 1, em mà lan truyền thì tôi chỉ có lên cung trăng ở với chị hằng.
- Anh...
- Em không nghe rõ - em nói rồi xích lại gần hơn
- Anh...Anh....à không...em...
- Em làm sao cơ
- ...Em mặc rip và búi tóc cao làm anh nhớ đến...
- Nhớ đến ai ạ
- Nhớ đến.... câu đố của thằng bạn "Con ngựa vằn là trắng sọc đen, hay đen sọc trắng"
- Ý anh là em giống con ngựa á - anh mắt sắc như cắt tôi ra làm đôi
- Ơ không, ý anh
- Anh lại còn ý khác nữa à
- ....
- Anh trả lời được câu đó chứ?
- Không, anh vẫn bí
....
Em đặt tay lên cằm ra chiều suy tư lắm. Giờ tôi mới được nhìn kĩ khuôn mặt em, đôi mắt bồ câu, lấp lánh với đôi hàng mi dài, mũi dọc dừa, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, điểm thêm 2 má lúm đồng tiền - A em có một cái mụn, cái mụn ấy khẽ rung rinh, như vừa nảy ra điều gì đó em quay sang lay tôi.
- Em biết rồi!
- Biết gì
- Đáp án
"What the hell" - tôi nghĩ trong tâm trí mình thôi, câu hỏi này tôi vất vả rõng rà những mấy tuần - căn bản thì chỉ lần một cái click chuột với khả năng search thì tôi đoán chỉ cần 5s là tìm được đáp án, nhưng tôi thích tự giải hơn, lần này thì lại khác tôi thích nghe đáp án từ em
- Em nói đi
- Đáp án: con ngựa vằn là con ngựa trắng sọc đen
- Sao lại như vậy?
- Không tin hả, anh bắt ngựa ra mà đếm!
Tôi cứng họng, à há vậy mà trước giờ không nghĩ ra. Tôi cộng thêm cho em một điểm. Hình như ở cạnh em tôi cảm giác mình thoải mái hơn
- 1 2 3...
- Ơ anh làm gì đấy!
- Ngồi im nào, anh đang đếm xem em trắng sọc đen, hay đen sọc trắng.
- Á, á...- Nhận một cái véo từ em, giật bắn mình, tê tái đến thấu sương, một cơn đau nhói vụt đến rồi đi, nhưng thật sự khiến tôi phải giật mình
- Anh chừa rồi anh không thế nữa
- Anh chị này tình cảm quá! Hồi nãy ai xấu hổ núp sau lưng tôi nhỉ? - Bé trưởng nhóm nữ lên tiếng
- Chậc, chậc có đứa hồi nãy bất cần đời, giờ yêu đời gớmmmmm nhỉ? - S cố gắng nhấn mạnh, và luyến hết sức có thể ( thằng này lưỡi ngắn - chỉ được cái ham ăn là giỏi)
Nàng đỏ mặt, tôi đành phải anh hùng cứu mỹ nhân thôi.
- Vào sớm vậy các bạn!
- Khô cả cổ rồi đây này!
- Bậy, vào đây để bắt quả tang anh chị kia tình tứ chứ! - T đại gia tiếp lời ( Phải hôm khác bố tát cho vỡ alo)
- T ơi, K muốn uống cô caaaaaaaaaaaaaa?
- Mọi người đừng trêu nữa, cạn ly nào - T với tay, bịt lấy miệng tôi (Đây là điểm yếu của T - Các bạn muốn biết ư? -> Hồi sau sẽ rõ)
Bố thằng lợn nào gọi rượu ra. Tôi không uống được rượu từ bé đã vậy và bây giờ thì càng không. Nhưng lẽ nào đi với bọn bạn, tụi nó ép mà mình không uống đành sao. Nếu chỉ toàn là con trai thì có thách cách mấy tôi cũng ngậm bồ hòn làm ngọt xin cái chân phá mồi nhưng đằng này trước mắt các em - không, không thể mất mặt được - tính tôi sĩ diện cao và đã đâm lao thì phải theo lao. Bọn bạn đưa bao nhiêu tôi nốc bấy nhiêu, đến ly thứ n thì nằm lăn quay. (Từ đây số phận tôi đã bước sang một con đường mới.)
- A, đâu đầu quá! Mình đang ở đâu vậy - Tôi lơ ngơ lem nhem mở mắt nhìn quanh
- K dậy rồi hả! Hotel đấy
Giật mình, bất ngờ vì tiếng nói nhẹ nhàng nhưng tại thời điểm này với tôi lại là tiếng sét đánh bên tai. Tôi dụi dụi mắt, như không tin vào mắt mình. "Không lẽ mình làm gì bậy bạ!". Hoảng hồn, tôi định thần lại, cố gắng truy về quá khứ để xem làm cách nào, bằng cách nào tôi đến được đây. Dù có cố cách mấy tôi không tìm ra cho mình một lời giải thích thỏa đáng. Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả, một chút kí ức còn sót lại là lần nâng ly rượu đầu tiên. Nhìn về phía giường một cô bé đang quấn chăn và nhìn tôi với ánh mắt tha thiết.
- ....À,...um....Anh có làm gì....là...
- Anh không nhớ gì sao?
- ...ùm, anh....anh....
- Anh nỡ đối xử với em thế sao.
Tiếng khóc nghẹn ngào, nấc lên từng hồi. Tôi chết đứng như từ hài, miệng chữ A, mồm chữ O. Theo như kiến thức tôi tích cop từ mấy bộ phim Việt Nam thì tôi đoán lò mò được chuyện gì đã và đang xảy ra. Sock toàn tập, không thể nói thành lời. Đầu óc trống rỗng, tôi ngồi phịch xuống giường. Tay ôm đầu và cố gắng siết chặt nhất có thể để máu lưu thông, tôi cần một người hướng dẫn ngay lúc này.