Uể oải xé tờ lịch trên tường , lại một mùa giáng sinh nữa sắp đến . Thời gian sao mà trôi nhanh
quá hay chính lòng tôi đang cố tình
quên lãng nó ?Bao tháng ngày dài phải sống trong cái không khí ngột ngạt và sặc mùi thuốc khử
trùng của bệnh viện đã biến những đứa trẻ như tôi thành kẻ không biết đến thời gian .
Mùa đông giá rét này , liệu tôi có thể qua khỏi hay không ?
Đang lê từng bước chân mỏi mệt lên cầu thang , tôi sững người lại vì câu nói của mẹ :
- Giáng sinh năm nay , con sẽ được về quê ngoại chơi !
Một quyết định đột ngột và hơi lạ lùng . Tôi chỉ im lặng , phó mặc cuộc sống của mình cho người khác
nắm giữ .
Vài hôm sau , hành lí và thuốc men đã được chuẩn bị kĩ càng , ba tiễn mẹ và tôi ra sân bay vào một
ngày gió lộng điên cuồng .
Lúc tàu chuẩn bị cất cánh , ba còn cố dặn dò mẹ thêm vài điều . Tàu đã bay lên cao , tôi thấy vóc
dáng quen thuộc của ba vẫn đứng đó ngước nhìn theo .
Sau hơn một tiếng ngủ trên máy bay , tôi nghe giọng mẹ dịu dàng bên tai :
- Dậy nào bé Na ! Sắp tới nơi rồi con !
Lười biếng hé đôi mắt đang còn díu lại , có thứ ánh sáng mơ màng , rồi dần rõ nét hơn , nó táo bạo
chiếu dọi vào đôi hàng mi
khép hờ của tôi . Chưa kịp lấy tay che đi , một quang cảnh hùng vĩ đã ùa vào tầm mắt : ngoài ô cửa
kính bóng loáng kia , là núi non trùng điệp mờ ảo trong mây trắng .
Những thửa ruộng bậc thang xanh mởn còn đẫm hơi sương và trên cao hơn , là đàn chim én
đang chao nghiêng để vẫy biệt mùa đông nơi đây , tìm về phương Nam ấm áp . Có tiếng thông báo
tàu sắp hạ cánh khiến tôi sực tỉnh . Lát sau , mẹ và tôi đã đứng trên mặt đất .
Hít một hơi thật sâu , không khí thoáng đãng , trong lành giúp tinh thần tôi có vẻ khá hơn .
Mặt sân bằng phẳng có những tia nắng vàng cứ ánh lên từng hồi tươi tắn như biết cười . Phía bên kia
đường , có bóng người quen thuộc bước tới , đó chính là bà ngoại của tôi . Quá xúc động vì vui
sướng , tôi ôm chạy tới ôm chầm lấy bà , rồi òa khóc nức nở , còn nghĩ rằng mình không có cơ
hội được gặp bà thêm lần nào nữa . Thấy vậy , mẹ liền lo lắng xoa vào lưng tôi :
- Con không được quá xúc động , sẽ khiến bệnh tình càng nặng hơn ....
Suốt cả quãng đường về nhà , ngoại cứ nắm chặt lấy tay tôi , như thể sợ rằng đứa cháu này sẽ bỏ
chạy đi đâu mất . Vừa đến cổng ,đã thấy cu Tít lon ton chạy ra , theo sau nó là ông ngoại mỉm cười
hiền từ . Tối hôm ấy ngủ với ngoại , ngày tôi còn bé và cả bây giờ cũng vậy , đêm đêm , ngoại
thường kể chuyện cổ tích cho đàn cháu nghe , dưới ánh trăng sáng dịu hiền , giọng người mới ôn
tồn và trầm ấm làm sao : '' Ngày xửa ngày xưa , đã từ lâu lắm rồi , có một nàng công chúa ........'' Và
thế là tôi từ từ chìm vào giấc ngủ say nồng . Sớm hôm sau dậy từ tinh mơ , cảm thấy tâm trí mình
thật sảng khoái và tươi tỉnh . Ngoài đồng , tiếng dế mèn kêu vang cả khắp nơi , hương lúa chín
theo làn gió nhẹ thoảng bay đi khắp xóm làng . Khắp nơi sương mù dày đặc dần tản ra , để lộ
mặt trời vẫn còn rúc mình trong mây trắng . Trên các cành cây , những chú chim chích chòe gọi nhau
lảnh lót , các cô vành khuyên , họa mi ,....không ngừng cất tiếng hót líu lo .Nổi bật nhất là anh gà
trống oai đang ưỡn ngực gáy lên từng hồi dài thúc giục , mặt trời bừng tỉnh giấc , đem ánh sáng ngự
trị khắp muôn nơi , phía sau lũy tre làng , tiếng người ra đồng cười nói râm ran .
Thật là một buổi sớm náo động !
Sau khi ăn sáng cùng cả nhà , tôi xin phép mẹ ra bờ sông chơi , thằng cu Tít cứ nằng nặc đòi đi theo
khiến mẹ tôi phải đồng ý .
Nó cười dí dủm , rồi nhanh nhảu chạy đi tìm thứ gì đó . Lát sau quay lại , cu Tít đưa cho tôi một chiếc
mũ vành kết bằng cỏ khô , giọng nó ngọng nghíu dễ thương :
- Cô La ! Rành tro cô đấy , con đã cầu xin ông thần dùa hãy bảo vệ cô bằng cái mũ lày .
Tôi bật cười hạnh phúc , đôi mắt ngơ ngác của nó càng long lanh hơn . Chúng tôi dắt tay nhau đi trên
đường làng rợp bóng tre , lá vàng rụng khắp nơi tạo thành một tấm thảm thiên nhiên tuyệt đẹp .
Con đường yêu dấu này dù đã bao năm xa cách , song , tôi vẫn chưa bao giờ quên , những buổi trưa
hè không chịu ngủ chốn đi chơi cùng đám bạn . Nhớ mỗi lần chơi ú tim , tôi thường núp sau một
khóm tre già nua khiến cả bọn phải đi tìm mỏi mắt . Bất chợt , kí ức tuổi thơ tràn về dữ dội , tôi nghe
đâu đây tiếng trẻ con đùa nghịch tíu tít , hai lũy tre bên đường cứ nghiêng mình như muốn mở lối
cho tôi tìm về quá khứ . Từ cuối đường vọng lại tiếng ngâm thơ thánh thót , lời thơ sao mà thân quen quá :
Mặt trời rúc bụi tre
Buổi chiều về nghe mát
Bò ra sông uống nước
Thấy bóng mình, ngỡ ai
Bò chào “Kìa anh bạn
Lại gặp anh ở đây”
Nước đang nằm nhìn mây
Nghe bò, cười toét miệng
Bóng bò chợt tan biến
Bò tưởng bạn đi đâu
Cứ ngoái trước nhìn sau
“Ậm ò” tìm gọi mãi.
Từng tiếng thơ cứ lanh lảnh xoáy sâu vào tâm trí tôi , rồi nhỏ dần , nhỏ dần . Cố gắng đuổi theo , đến
phút cuối cùng người ấy ngoảnh mặt lại khiến tôi sững sờ , một cô bé với mái tóc dài mượt và đôi
mắt tròn to , đen láy như hai hạt viên bi ve - lại chính là tôi của ngày bé , khi còn mang trong mình
một trái tim khỏe mạnh . Bóng người đã tan biến vào không trung vô định , chỉ còn lại tiếng lá rơi xào
xạc và lời thơ còn ngân nga mãi . Tôi giật mình vì giọng cu Tít gọi với từ sau lưng :
- Cô La ơi ! đợi con với , sao tự nhiên cô nại trạy đi đâu thế ?
Không đáp lại , tôi chỉ mỉm cười và nắm tay nó đi tiếp . Qua mấy ngôi nhà còn thơm mùi sơn mới , đã
thấy từ xa chiếc cầu tre vắt dòng sông uốn lượn . Ôi ! Đây có phải là con sông quê hương yêu dấu ?
chính dòng nước trong xanh , hiền hòa này đã tắm mát tôi những ngày thơ dại . Còn ngỡ rằng mình
không bao giờ được ngắm nhìn nó nữa . Tôi cố bước thật chậm lại , mặc cho hơi lạnh từ dòng nước
phả vào mặt và tiếng thằng cu Tít đang í éo giục đi nhanh hơn . Đôi bên bờ sông , cảnh vật muôn
màu tạo thành một dải lụa thiên nhiên sinh động . Màu xanh non bóng mượt của những nương ngô
, xen kẽ với màu vàng tươi nơi cánh đồng hoa cải , sắc đỏ rực rỡ trên các vườn cà chua chín mọng ,
thì nổi trội giữa màu trắng tinh khôi trong rừng hoa ban . Bỗng cơn gió nhẹ lướt qua , làm lay động
mọi vật . Những sắc màu xinh tươi , trù phú kia đang theo gió chạy về cuối chân trời xa tít tắp .Chúng
đan xen một cách hài hòa , không ngừng tỏa hương sắc và tô điểm thêm cho nhau . Trên mặt nước
phẳng lặng , vài cánh hoa đào hồng phớt lững lờ trôi .Sau lũy tre xanh , những đàn cò trắng nối đuôi
nhau bay đi , chúng không ngừng kêu lên từng hồi da diết ,
khiến tim tôi vang lên dịu dàng một bài thơ không rõ đã thuộc tự bao giờ :
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng
Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi ?
Hỡi con sông đã tắm mát cả đời tôi
Tôi giữ mài một mối tình mới mẻ
Đang lơ đãng thả hồn mình xuống mặt sông yên ả , tôi sực tỉnh
vì có tiếng người gọi :
- Bé Na !
Anh Phong băng băng chạy tới , làm cho chiếc cầu tre rung lên bần bật . Không phải một ai khác ,
đây chính là người bạn thời thơ
ấu đã hơn hai năm không gặp mặt của tôi . Vãn cái dáng người cao lớn và ánh nhìn rắn rỏi ấy , tôi làm
sao có thể quên được ?
Thấy anh đến , cu Tít vội reo lên mừng rỡ :
- A ! Trú Phong ! Trú phải nàm tro con triếc riều hình trim én thì mới được đi trơi cùng cô La .
Nhấc bổng cả người nó lên , anh thì thầm :
- Con thích bao nhiêu chiếc diều chú cũng làm cho hết .
Tôi nhìn vào đôi mắt sâu trìu mến của anh , thấy mình lòng nhẹ tênh , có cảm giác an toàn dần lan
tỏa nơi tim . Quay sang hỏi anh
đầy ngạc nhiên :
- Sao biết em về mà tới ?
- Anh nghe mấy người đi câu cá nói rằng họ nhìn thấy một con bé giống y như búp bê , nên đoán
chắc đó là em !
Tôi bật cười , hai người kia cùng cười theo , tiếng cười đập vào vách đã , rồi vang vọng mãi giữa
không gian thanh bình . Nắng vàng đã xuất hiện nơi đầu ngọn núi xanh xanh , những tia nắng hiếm
hoi và yếu ớt của mùa đông miền Tây bắc . Lúc này , không khí dần ấm lên , mặt trời treo lơ lửng trên
đỉnh đầu , trưa rồi . Anh Phong nói rằng đã sang nhà xin phép cho tôi và cu Tít được đi chơi hết tối
nay . Dọc theo bờ sông , ba chúng tôi nắm tay nhau đi trong hương cỏ ngọt vương vấn . Dừng lại
trước một cái lều lớn . Bên ngoài lều , có đám trẻ chăn trâu đang ngồi quây quầy nướng khoai .
Tụi nhỏ thấy anh Phong từ xa đã nhao nhao lên như chim vỡ tổ :
- A ! Chú Phong đã về ! có khoai nướng thơm lắm này , tụi con đợi chú mãi ......
Thằng cu Tít thấy bạn của mình liền hồ hởi chạy đến trước . Bé Mai ngày nào chơi ú tim cùng tôi kêu
lên :
- Ơ ! Kia hình như là chị Na thì phải ?
Anh Phong bảo tôi hãy ngồi gần đống lửa kẻo bị lạnh , rồi quay sang nói với đám nhỏ :
- Đây là chị Na ! Mấy đứa tuổi như thằng Ốc phải gọi bằng cô nhé !
Đám trẻ dạ ran liên hồi . Mai đưa cho tôi một củ khoai mật chín vàng ruộm , mắt nó chơm chớp :
- Chị Na mau ăn đi kẻo nguội , ngon lắm đấy !
Tôi mỉm cười đón lấy và chia cho cu Ốc một nửa . Miếng khoai nóng hổi , ngọt lịm tan dần trong
miệng , cái hương vị thơm ngon đầm đà từ đất mẹ ấy khiến lòng tôi còn ấm mãi đến tận bây giờ
Anh Phong còn mải nướng cá , mùi thơm béo ngậy bay lên đầy quyến rũ , đứa nào cũng hong hóng
nhìn vào chú cá rô quay đều trên giá đỡ . Tôi mời anh phong ăn một của khoai đã bóc kĩ vỏ
,chợt nhận ra anh vẫn giữ thói quen nhìn trân trân vào mắt người khác , mỗi khi nhận vật gì đó . Cá
vừa chín , tôi xắt ra thành từng phần nhỏ , đặt vào những miếng lá chuối xanh vuông vắn . Mọi người
ngồi dựa vào nhau ăn , vừa huyên thuyên kể những chuyện trên trời dưới biển . Giọng anh Phong
trầm ấm giữa tiếng cười ngây thơ , trong trẻo của tụi nhỏ . Bỗng , đứa ít tuổi nhất tên
là Cua , nó nói với đôi mắt trong veo đang ngước lên bầu trời :
- Em ước gì giờ này có mẹ ở đây ! Mẹ của em rất thích ăn cá nướng !
Khuôn mặt ai cũng thoáng nét buồn rượi , anh Phong vội xoa đầu nó :
- Đừng nghĩ ngợi nữa ! Từ trên trời cao kia , mẹ đang mỉm cười nhìn em đấy.....
Tôi dần hiểu ra mọi chuyện , có cái gì đó nghẹn ngào nơi cổ họng . Cái Mai phá tan bầu không khí
trầm lắng bằng một giọng nhí nhảnh :
- Đúng rồi ! Chiều nay chúng mình đi thả diều nhé , cũng lâu lắm ko cùng nhau thả diều rồi nhỉ .
Tôi nháy mắt tinh nghịch với nó , mấy đứa còn lại thì gật đầu lia lịa , riêng cu Tít vừa nghe đến thả
diều liền nhảy cẫng lên :
- Hay quá ! Thả riều nà vui nhất ! Tít với Cua sẽ nà một đội , riều của hai chúng mình sẽ bay cao nhất .hi....hi..
Anh Phong gật đầu :
- Chú sẽ làm cho mỗi đứa một con diều thật to , thật đẹp . Bé Cua thích diều hình gì nhất nào ?
Mắt Cua hấp háy vui sướng :
- Con muốn có một chiếc diều hình khuôn mặt của cô Na !
- Cơ mà cái đấy thì hơi khó , tại chũ vẽ xấu lắm ...... ( anh Phong ngập ngừng )
Tất cả cùng cười phá lên , ai cũng bảo Cua đổi hình khác đi , mãi đến khi cái Hương chợt reo lên :
- Vẽ hình tượng trưng thôi cũng được mà , Hương thấy khuôn mặt của chị Na giống con búp bê trong
phim hoạt hình lắm , để đó Hương vẽ cho .
Tôi thấy sao cũng được , miễn là bé Cua vui lên . Cuộc trò chuyện cứ vang rền mãi giữa vùng nước
non cao rộng . Thật lạ khi bên bờ sông gió bấc gào rít này , không có lấy một tiếng than lạnh .
Hai đứa bé Cua và Tít dần ngả người vào lòng tôi , khẽ vuốt ve mấy lọn tóc tơ mềm trên trán nó
tôi thấy đôi mắt lim dim trên khuôn mặt trẻ thơ ấy thật đáng yêu . Anh Phong rón rén bế hai đứa nhỏ
đã ngủ say vào lều và nhẹ nhàng đắp chăn cho tụi nó . Mai , Hương , cu Ốc còn mải chơi trò vẽ lên
cát , thi thoảng chúng lại chí chóe bàn cãi về việc ai vẽ đẹp hơn , làm cho mấy con bươm bướm
vàng đang nhởn nhơ bay gần đó phải giật mình . Tôi lặng ngắm bên kia bờ sông , những bụi lau cong
vút không ngừng đung đưa trước gió , thấy thấp thoáng mấy khóm hoa mào gà mọc chen vào nổi
bật . Có hơi nước bốc lên từ trong lùm hoa oải hương , anh Phong bảo đấy là một hố nước nóng tự
nhiên . Đúng rồi , tôi chợt nhớ ra , dải rác khắp vùng ven sông này là các hố nước nóng thiên nhiên 4
mùa tỏa khói nghi ngút , người ta còn xây dựng trung tâm khoáng nóng Uva ở đây . Dưới gầm trời
yên lặng , bỗng vang lên một tiếng ru con buồn não nề , tôi dõi mắt nhìn theo những cánh hoa bồ
công anh bị cơn gió lạ cuốn về nơi đâu không ai biết .Nhận ra cuộc sống của mình lúc này cũng ngắn
ngủi và mong manh như chính cánh hoa kia . Có bàn tay ấm nhẹ đặt lên vai tôi .......
- Sao em lại buồn ?
Tôi bối rối :
- Sao anh nghĩ em buồn ?
- Vì đôi mắt của em đã nói lên điều ấy
- Không ! Anh lầm rồi , em không hề buồn .....
Giọng anh quả quyết thêm :
- Rõ ràng là em đang buồn ! Sao không chịu chia sẻ với người khác ?
Tôi chỉ biết lặng thing , vì anh đã luôn nói đúng . Gối đầu lên bãi cỏ non mềm mại , chúng tôi nheo mắt
ngắm nhìn bầu trời cao vút , điểm vào những áng mây trắng xốp trôi bồng bềnh .Một giọng hát xa
vừa cất lên , nó không không trong trẻo lại càng không véo von , mà chỉ lắng đọng dịu dàng và đôi
chỗ nhấn nhá trầm bổng . Đủ để khiến chim phải ngừng hót , mây phải bay đi tìm và lòng người thì
xao xuyến , bâng khuâng .Chỉ có tiếng hát quê hương , tiếng hát từ đáy lòng da diết mới có thể làm
được điều ấy . Nằm thả hồn lãng du theo từng nhịp ngân dài mặn mà tình thương . Tôi dần lạc vào
con đường trải đầy hoa thơm cỏ dại , thấy đám bạn thuở nhỏ của mình ngồi vắt vẻo trên một cây táo
sai trĩu quả , chúng không ngừng hò hét và khuơ tay gọi đứa bé mặc đầm trắng , đang đứng dưới gốc
cây ngước lên cười khúc khích . Tôi ngẩn ngơ đứng nhìn , nghe mơ hồ quanh tai những vần
thơ hào sảng ko biết từ đâu vọng về :
............Tin về nửa đêm
Hỏa tốc , hỏa tốc
Ngựa bay lên dốc
Đuốc cháy sáng rừng
Chuông reo tin mừng
Loa kêu từng cửa
Làng bản đỏ đèn đỏ lửa
Hoan hô chiến sĩ Điện Biên
Hoan hô đồng chí Võ Nguyên Giáp......
Tôi choàng tỉnh , thấy mình đang nằm trong lều , thì ra là một giấc mơ . Nhưng ngoài lều , lời thơ vẫn tiếp tục ngân nga :
..........
Hoan hô chiến sĩ Điện Biên
Chiến sĩ anh hùng
Đầu nung lửa sắt
Năm mươi sáu ngày đêm , khoét núi , ngủ hầm , mưa dầm , cơm vắt
Máu trộn bùn non
Gan không núng
Chí không mòn.........
Tôi mở tung cửa , bên bờ sông lúc này chật kín người , bầu trời thì toàn diều là diều , những cánh diều
đủ hình , đủ sắc đang thi đua nhau bay lượn trên nền trời xanh thẳm .
- Em đã dậy rồi à ? mau lại đây với mọi người nào !
Anh Phong nhìn tôi âu yếm .
Chẳng biết từ đâu , cu Tít tay cầm diều chạy bình bịch đến chỗ tôi :
- Cô La , cái mũ con bảo cô phải đội vào đâu dồi ?
Tôi phát phì cười vì cái kiểu giãy nãy lên của nó , giống như là một ông cụ non vậy .
- À ...ừm....xin lỗi con , cô để quên trong lều ...( tấp tểnh chạy vào lấy )
Phải công nhận anh Phong làm diều vừa nhanh , vừa đẹp . Gió thổi bùng lên mạnh mẽ , những cánh
diều của chúng tôi nhanh chóng bay lên cao , hòa vào đàn diều lớn trên bầu trời nhộn nhịp kia . Khắp
vùng ven sông rộng lớn , nhốn nháo cả người lớn lẫn trẻ em , họ tới đây để thả diều hoặc đơn giản chỉ
là ngắm nhìn dòng sông . Khi vui ta thả diều , cánh diều sẽ chắp cánh cho niềm vui và ước vọng bay
xa thêm , khi ta buồn , diều nâng bổng nỗi buồn theo gió bay đi . Tôi mỉm cười với tất cả những người
mình bắt gặp trên bờ sông này và một điều hiển nhiên là họ luôn luôn mỉm cười lại , cũng có vài người
ko biểu lộ ra cảm xúc ra khuôn mặt , nhưng đôi mắt của họ đã cười thật ấm áp . Trên bờ đê , từng
trâu lững thững đi về , tiếng chuông kêu leng keng hòa vào giọt nắng yếu ớt của ngày đông . Tôi ngả
lưng lên bãi cỏ non mượt , nhắm mắt lại và lắng tai nghe tiếng sáo diều vi vu vi vút , chốc chốc ,
lại có một người thét lên trời cao : '' AAAAAAAA ........! Diều ơi bay lên nào ! '' , theo sau đó là tiếng
cười ròn rã . Mọi thứ thật yên bình . Anh Phong đến nằm cạnh tôi từ bao giờ không hay .
- Em có còn nhớ thông hi vọng không ?
Cây thông hi vọng ư ? Tôi cố gắng lục lọi tất cả kí ức trong đầu mình .
- À ! Hồi nhỏ em đã trồng một cây thông trên đỉnh đồi kia ......
Tôi đừa tay chỉ về phía đồi thông tròn như cái bát úp .
- Bây giờ nó đã lớn lắm rồi , còn cao hơn cả anh nữa
Nghe anh nói vậy làm tôi ngạc nhiên , vì hồi ấy , nó còi cọc , dặt dẹo , còn đinh ninh rằng sẽ không
thể trụ nổi qua mấy cơn bão .
- Để tối anh dẫn em lên đó nhé ! Tối nay người ta thắp điện sáng trưng cả đồi, sẽ đẹp lắm !
Tôi nhìn anh cười toe . Lúc này ,trải dài từ bãi cỏ mênh mông đến những cánh đồng bất tận , là tiếng
sáo du dương , trầm bổng của đám trẻ mục đồng gọi chiều buông xuống . Vài người lác đác ra về , họ
vẫy chào và hứa hẹn nhau về nhiều điều ,ổtng đó luôn là lời hứa sẽ quay lại bờ sông vào chiều mai
hoặc một dịp gần nhất có thể . Tôi nghịch mấy hòn sỏi trong veo dưới mặt nước , thi thoảng lại bị bất
bất ngờ vì bóng của những cánh diều sặc sỡ lướt qua , đàn cá bống nhỏ xinh như muốn đớp vào đuôi
con diều khiến nó vội bay vụt đi . Bọn trẻ rủ tôi thả diều , nhưng chỉ được một hồi , tôi bắt đầu cảm
thấy khó thở , nên chỉ dám ngồi giương mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng mà ngập tràn niềm hạnh phúc
của tụi nhỏ đang ngửa lên bầu trời . Bên những hố nước nóng thiên nhiên tỏa mùi hương trầm thơm
dịu , người dân kéo nhau ra múc nước về nhà , các bà mẹ tắm táp cho đứa
con thơ của mình với niềm mong mỏi rằng nó sẽ được thần nước bảo vệ . Người dân quê tôi cho rằng
nguồn nước rất thiêng , nó có sức mạnh che chở cho tất cả chúng ta , không một ai dám vứt rác hay
hay làm ô uế mạch nước , họ thường xuyên đến đây cầu xin thần nước ban cho mình quyền được sử
dụng nước nóng , và tôi thì cho rằng điều ấy là phải lắm .
Chiều tối , mặt trời núp mình sau ngọn phía Tây , những tia nắng cuối cùng còn vương lại trên mặt
nước cũng nhạt dần . Chỉ còn một vài người cố tình nán lại , tôi nghĩ họ cũng như mình , muốn chiêm
chiêm ngưỡng vẻ đẹp huy hoàng còn sót của ngày tàn .
Mai, Hương và cu ốc tạm biệt mọi người trở về nhà , ba đứa nói với tôi rằng ăn tối xong sẽ quay lại
ngay. Tôi đưa tay vẫy vẫy cho tới khi cái bóng bé nhỏ của tụi nó đã khuất hẳn . Mặt sông buồn rầu
chỉ có chiếc thuyền của bác Hưng dần trôi vào bờ . Trên các mái nhà nhấp nhô , đèn đã bật sáng
mùi tôm kho thơm nhức mũi từ nhà ai theo gió bay vờn quanh xóm làng . Trên tầng mây hồng
, từng đàn chim sẻ hối hả bay về tổ . Cô Lam hì hục lùa đàn vịt về chuồng , chúng không ngừng
kêu lên quàng quạc khiến xáo động cả một vùng gần đó . Vừng trăng e ấp dần nhô lên , toả ra thứ
ánh sáng rụt rè , mong manh .
Giọng bác Hưng bỗng sang sảng từ đằng xa :
- Ô này ! đây có phải là bé Na của bác ngày nào không ?
Tôi nhìn bác cười tủm tỉm
- Con chào bác ạ ! Thưa bác , con mới về !
Nghe vậy , anh Phong đang nướng gà vội ngẩng khuôn mặt dính đầy nhọ lên :
- Bác Hưng ở lại ăn chung với tụi con cho vui đi !
Bác vừa cười khà khà vừa giơ lên mấy ống cơm lam ;
- Bữa tối hôm nay sẽ hấp dẫn lắm đây , bé Na nhỉ !
- Dạ ! - (Tôi chạy ra đỡ giúp bác )
Chỉ một lát , bữa tối đã được chuẩn bị đâu vào đấy , mọi người ngồi ăn xum vầy quanh đống lửa ấm cúng , hai đứa bé Cua
và Tít cứ nũng nịu đòi bác Hưng kể chuyện sự tích Uva cho nghe . Ánh sánh bậpbùng từ ngọn lửa in hình xuống dòng sông uốn
chảy , tạo thành muôn sợi chỉ đỏ đan vào nhau . Giọng kể ôn tồn của bác Hưng vừa cất lên , đôi mắt tròn to của bọn trẻ đã ngước
lên đầy háo hức . Đằng xa cây cầu tre , tiếng trai gái cười đùa ríu rít xé toạc bầu không khí yên lặng , mặt nước loang lổ ánh đèn
điện sáng choang .
- Chắc là đám trẻ lại rủ nhau lên đồi thông chơi đây mà
Bác Hưng gật gù cười . Cu Tít quay sang lấy ngón tay chọc vào bụng bé Cua :
- Thích quá ! Chúng mình lại sắp được nhận quà của ông già Nôen rồi .hí........hí.......
Tôi nghển cổ lên nghe một hồi mới chợt nhớ ra đêm nay là giáng sinh . Nhưng ngay sau đó , tự tôi lại cảm thấy mình thật lạ lẫm
và nực cười . Không biết từ lúc nào , ngày giáng sinh đã trở nên nhạt nhẽo , vô vị , nó không thể tác động đến cảm xúc , hành
động hay suy nghĩ của tôi dù chỉ là một thoáng chốc . Thế mà vừa rồi , chính tôi đã nhảy dựng lên vì nhớ ra đêm nay là giáng sinh
Phải chăng đó chính là niềm hân hoan , đợi chờ mà lâu nay tôi không hề có ? Có lẽ bởi nơi làng quê quá ư thanh bình này , vào
giáng sinh , người ta không bao giờ trưng một cây thông Nôen rực rỡ trước nhà , càng không mở những bản nhạc sôi nổi mang
đậm không khí của ngày lễ này . Trên đường làng ngợp mùi rơm mới , mọi thứ vẫn diện ra êm đềm như bao ngày bình thường
khác , không có một dấu hiệu nào cho biết hôm nay là giáng sinh .
Những điều bất chợt oà đến mà không báo trước , nó như luồng gió mới mẻ đầy bí ẩn , thổi vào hồn
ta niềm phấn chấn , chí tò mò và khơi dậy những xúc cảm bị quên lãng nơi sâu thẳm tâm hồn .
Chúng tôi vừa ăn xong , đang ngồi sưởi lửa thì Mai , ốc và Huơng chạy ù đến , ba đứa đứng khoanh
tay và dõng dạc :
- Chúng con chào bác Hưng , chú Phong và cả cô Na nữa ạ !
Bác Hưng gật đầu mỉm cười hiền hậu , còn anh Phong liền đứng phắt dậy hô to :
- Gìơ thì đông đủ cả rồi ! Mọi người cùng tiến về phía cây thông hi vọng nào !
Tôi thấy lòng mình vui phơi phới giữa tiếng reo hò ầm ĩ của tụi nhỏ . Đường lên đồi thông trải đầy ánh trăng sao lấp lánh và
ánh đèn bão sáng choang của anh Phong . Mấy đứa bé tung tăng nhảy chân sáo đi lên trước , còn bác Hưng thì mải say sưa huýt
sáo yêu đời . Ánh sáng le lói và tiếng người nói chuyện rì rào từ đỉnh đồi hắt xuống , làm đôi chân của tôi cũng muốn đi
nhanh hơn . Hai bên đường mọc đầy hoa dại , những nhánh hoa đơn điệu , không hề sặc sỡ mà nổi bật giữa trời đêm .
Cái Mai cười đầy khiêu khích :
- Thi xem ai chạy đến nơi đầu tiên nào !
Mai chưa kịp dứt lời , tất cả đã phi tới như bay , bác Hưng là người đầu tiên hồ hởi chạy trước . Anh Phong kéo tay tôi
đuổi theo mọi người .
- Đừng sợ ! Anh sẽ về bét cùng với em !
Anh cười toét miệng , còn tôi thì thấy bàn tay của anh thật to lớn và ấm áp . Gío mát rượi lùa vào mái tóc của tôi , có mùi
nhựa thông thơm thoang thoảng quanh đây ,