Tiểu thuyết - Thế Giới Chết
Cái này là mình copy của bác Kradev bên garena về anh em cùng xem nhé đây là :
_ Toy, aka Kradev
_ SirLuxubu
_ (chỗ này để chừa cho một thằng chuẩn bị vào đây khóc mếu)
editor :
_ Không có ai cả Viết đến đâu quăng vào đến đấy, ai phát hiện lỗi nào thì giúp nhé
họ đều là người viết
I. Đại Dịch
Hạ tay xuống để thôi cái hành vi hủy hoại mái tóc của mình, Danh hít một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, mặc dù nó biết nó đã mất bình tĩnh từ khi bước vào cái phòng thi này rồi. Tích phân chưa bao giờ là thế mạnh của nó, nói một cách hoa mỹ là có vẻ như nó và tích phân không được sinh ra dành cho nhau. Sau ba lần viết đi viết lại trên nháp, thử hết các kiểu công thức này nọ, cái câu trả lời đúng vẫn như đang đùa giỡn với nó, mặc dù nó đã cố hết sức. Đây lại là một câu cao điểm nữa. Khốn thật. Nó không ngờ bài thi đại học lại có cái của nợ khó nhằn thế này. Biết thế hôm qua nó đã ngồi ở nhà ôn tập thêm một tí, thay vì tự quyết định là mình đã học xong và tót thẳng đi chơi. Nhưng thôi, dù sao cũng quá muộn rồi.
Nó nhìn chung quanh. Mọi người ai cũng im lặng làm bài, nghiêm túc hay không thì không biết, nhưng chả có ai ngước đầu lên nhìn lại nó cả. Trong ba giám thị phòng nó, một người ra ngoài hút thuốc, một ông già đang ngồi trên bàn giáo viên đọc báo, chỉ có một bà giám thị đang nhìn lăm lăm như chuẩn bị cảnh cáo nó vậy. Nó vội vã cúi xuống giả vờ cắm cúi viết, mặc dù đầu nó trống trơn chả nghĩ ra được gì cả. Cái đồng hồ trên tường đang chỉ 8 giờ 50. Vậy còn hơn 1 tiếng nữa là hết giờ. Nó lầm bầm rủa xả cái vận mạng đen đủi của mình. Mấy câu trước nó còn chưa chắc có được trọn điểm hay không, giờ lại còn phải ngồi đây vật lộn với cái bài toán chết dẫm này. Đầu óc nó quay mòng mòng, nóng râm ran, mặc kệ từng làn gió mát từ cánh quạt trần vẫn liên tục phả vào đầu nó.
“Chắc phải nghỉ một chút”, nó buông bút, gục đầu xuống bàn định chợp mắt vài phút. Bỗng, “rầm”, một tiếng động vang lên làm cả phòng thi chú ý. Thằng nhóc phía trên Danh buông rơi cây bút, cả người gục xuống, đầu đập thẳng xuống bàn. Cả lớp giật mình quay lại. Ông giám thị già hạ thấp tờ báo xuống, liếc sang dãy nó đang ngồi. Cả bà cô giám thị cũng lại gần, lay nhẹ thằng bé :
“Em, em, em có sao không ? Em bị gì thế ?”
Thằng nhóc thều thào trả lời :
“Em… mệt quá. Nóng quá. Nóng…”
Rồi nó im lặng, tay nó buông thõng xuống, rõ ràng là đã bất tỉnh.
Những lời đó thu hút toàn bộ sự chú ý của cả phòng thi. Mọi người đều quay lên nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Bà giám thị thoáng hiện vẻ bối rối, giọng ấp a ấp úng :
“Trời ơi, sao vầy nè ? Bệnh như vầy còn ráng đi thi nữa. Em, em đứng lên, dìu bạn ra dùm cô, để cô gọi giám thị hành lang.”
“Em” ở đây không ai khoác ngoài Danh. Trong phút chốc, nó đi từ ngạc nhiên, tò mò sang đôi chút bực mình. Khi không lại phải bỏ bài thi đang bí để lôi thằng này ra ngoài, lỡ mình lây bệnh của nó thì sao. Thôi kệ, giúp người làm phước, làm cho lẹ còn quay lại làm bài nữa.
Nghĩ thế, nó đẩy ghế đứng dậy, phụ bà cô dìu kẻ bất hạnh ra ngoài. Danh liếc lại phía lớp học. Toàn bộ các học sinh vẫn lăm lăm nhìn nó và cô giám thị, lão già kia vẫn cầm tờ báo, chỉ có đôi mắt nhìn thẳng vào thằng nhóc vừa ngất xỉu. Nó không kịp để ý lâu vì cô giám thị đã kéo nó ra ngoài cửa. Cô cất tiếng gọi một thầy giám thị hành lang :
“Anh, anh ơi ! Thằng nhỏ đang thi tự nhiên nó kêu mệt rồi ngất xỉu luôn. Anh đưa nó xuống y tế hộ tôi với”
Thầy giám thị hành lang tiến lại gần. Danh nhìn kĩ, chắc đây là một giáo viên thể dục rất trí thức. Nhìn người ông ta to khỏe lực lưỡng, nhưng lại đeo đôi kính cận chả hợp với vóc dáng chút nào. Ông cất tiếng, giọng to, sảng :
“Xỉu à ? Thôi được rồi, chị cứ để đấy tôi bế nó xuống y tế cho. Chị với em quay lại phòng thi đi”
Nói rồi, ông thầy nhấc bổng thằng học sinh lên, bế nó nhẹ nhàng bằng hai tay đi xuống cầu thang. Danh thở phào, quay lại phòng thi. Vừa ngồi xuống ghế, nó chợt nhớ đến tờ giấy thi của thằng kia còn để chình ình trên bàn, trong khi ông già giám thị kia đã tiếp tục chúi mũi vào tờ báo. Bàn của thằng nhóc ở phía trên nó, nên trên đường về nó tranh thủ liếc qua xem nó đã giải được câu 3 chưa. Nhưng, người nó khựng lại, sững sờ. Nó không tin vào mắt mình được nữa. Trên tờ giấy thi đó là những vệt máu loang.
_ Toy, aka Kradev
_ SirLuxubu
_ (chỗ này để chừa cho một thằng chuẩn bị vào đây khóc mếu)
editor :
_ Không có ai cả Viết đến đâu quăng vào đến đấy, ai phát hiện lỗi nào thì giúp nhé
họ đều là người viết
I. Đại Dịch
Kì Thi Máu Lửa
Thành phố Hồ Chí Minh, Ngày 24/7/2020
“Gì kì vậy !?”Hạ tay xuống để thôi cái hành vi hủy hoại mái tóc của mình, Danh hít một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, mặc dù nó biết nó đã mất bình tĩnh từ khi bước vào cái phòng thi này rồi. Tích phân chưa bao giờ là thế mạnh của nó, nói một cách hoa mỹ là có vẻ như nó và tích phân không được sinh ra dành cho nhau. Sau ba lần viết đi viết lại trên nháp, thử hết các kiểu công thức này nọ, cái câu trả lời đúng vẫn như đang đùa giỡn với nó, mặc dù nó đã cố hết sức. Đây lại là một câu cao điểm nữa. Khốn thật. Nó không ngờ bài thi đại học lại có cái của nợ khó nhằn thế này. Biết thế hôm qua nó đã ngồi ở nhà ôn tập thêm một tí, thay vì tự quyết định là mình đã học xong và tót thẳng đi chơi. Nhưng thôi, dù sao cũng quá muộn rồi.
Nó nhìn chung quanh. Mọi người ai cũng im lặng làm bài, nghiêm túc hay không thì không biết, nhưng chả có ai ngước đầu lên nhìn lại nó cả. Trong ba giám thị phòng nó, một người ra ngoài hút thuốc, một ông già đang ngồi trên bàn giáo viên đọc báo, chỉ có một bà giám thị đang nhìn lăm lăm như chuẩn bị cảnh cáo nó vậy. Nó vội vã cúi xuống giả vờ cắm cúi viết, mặc dù đầu nó trống trơn chả nghĩ ra được gì cả. Cái đồng hồ trên tường đang chỉ 8 giờ 50. Vậy còn hơn 1 tiếng nữa là hết giờ. Nó lầm bầm rủa xả cái vận mạng đen đủi của mình. Mấy câu trước nó còn chưa chắc có được trọn điểm hay không, giờ lại còn phải ngồi đây vật lộn với cái bài toán chết dẫm này. Đầu óc nó quay mòng mòng, nóng râm ran, mặc kệ từng làn gió mát từ cánh quạt trần vẫn liên tục phả vào đầu nó.
“Chắc phải nghỉ một chút”, nó buông bút, gục đầu xuống bàn định chợp mắt vài phút. Bỗng, “rầm”, một tiếng động vang lên làm cả phòng thi chú ý. Thằng nhóc phía trên Danh buông rơi cây bút, cả người gục xuống, đầu đập thẳng xuống bàn. Cả lớp giật mình quay lại. Ông giám thị già hạ thấp tờ báo xuống, liếc sang dãy nó đang ngồi. Cả bà cô giám thị cũng lại gần, lay nhẹ thằng bé :
“Em, em, em có sao không ? Em bị gì thế ?”
Thằng nhóc thều thào trả lời :
“Em… mệt quá. Nóng quá. Nóng…”
Rồi nó im lặng, tay nó buông thõng xuống, rõ ràng là đã bất tỉnh.
Những lời đó thu hút toàn bộ sự chú ý của cả phòng thi. Mọi người đều quay lên nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Bà giám thị thoáng hiện vẻ bối rối, giọng ấp a ấp úng :
“Trời ơi, sao vầy nè ? Bệnh như vầy còn ráng đi thi nữa. Em, em đứng lên, dìu bạn ra dùm cô, để cô gọi giám thị hành lang.”
“Em” ở đây không ai khoác ngoài Danh. Trong phút chốc, nó đi từ ngạc nhiên, tò mò sang đôi chút bực mình. Khi không lại phải bỏ bài thi đang bí để lôi thằng này ra ngoài, lỡ mình lây bệnh của nó thì sao. Thôi kệ, giúp người làm phước, làm cho lẹ còn quay lại làm bài nữa.
Nghĩ thế, nó đẩy ghế đứng dậy, phụ bà cô dìu kẻ bất hạnh ra ngoài. Danh liếc lại phía lớp học. Toàn bộ các học sinh vẫn lăm lăm nhìn nó và cô giám thị, lão già kia vẫn cầm tờ báo, chỉ có đôi mắt nhìn thẳng vào thằng nhóc vừa ngất xỉu. Nó không kịp để ý lâu vì cô giám thị đã kéo nó ra ngoài cửa. Cô cất tiếng gọi một thầy giám thị hành lang :
“Anh, anh ơi ! Thằng nhỏ đang thi tự nhiên nó kêu mệt rồi ngất xỉu luôn. Anh đưa nó xuống y tế hộ tôi với”
Thầy giám thị hành lang tiến lại gần. Danh nhìn kĩ, chắc đây là một giáo viên thể dục rất trí thức. Nhìn người ông ta to khỏe lực lưỡng, nhưng lại đeo đôi kính cận chả hợp với vóc dáng chút nào. Ông cất tiếng, giọng to, sảng :
“Xỉu à ? Thôi được rồi, chị cứ để đấy tôi bế nó xuống y tế cho. Chị với em quay lại phòng thi đi”
Nói rồi, ông thầy nhấc bổng thằng học sinh lên, bế nó nhẹ nhàng bằng hai tay đi xuống cầu thang. Danh thở phào, quay lại phòng thi. Vừa ngồi xuống ghế, nó chợt nhớ đến tờ giấy thi của thằng kia còn để chình ình trên bàn, trong khi ông già giám thị kia đã tiếp tục chúi mũi vào tờ báo. Bàn của thằng nhóc ở phía trên nó, nên trên đường về nó tranh thủ liếc qua xem nó đã giải được câu 3 chưa. Nhưng, người nó khựng lại, sững sờ. Nó không tin vào mắt mình được nữa. Trên tờ giấy thi đó là những vệt máu loang.